Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 787: Tiểu Cô Nương Đi Theo!

Chương 787: Tiểu Cô Nương Đi Theo! Chương 787: Tiểu Cô Nương Đi Theo!
Ngay cả một thiếu niên tùy : tiện như đối phương thì khi câu chuyện có dính đến tỷ tỷ : của mình, cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Bảo Hoa tiên tử để mắt tới tỷ - tỷ, điều này không phải giả, nhưng gã tuyệt đối không thể ' dựa vào tầng thân phận này để gây phiền toái cho tỷ tỷ được. "Vị đạo hữu này, mời đi." Mấy tên đệ tử nội môn dời ánh . mắt khỏi người Lưu Tuấn, - nhìn về phía vị bóng người mặc áo đen đang ngồi trên ghế kia, sau đó chắp tay nói: "Chúng ta không biết ngươi có thân phận bực nào, nhưng chỉ hy vọng ngươi tốt nhất là về sau đừng nên đùa giỡn
kiểu như vậy nữa."
: Một tu sĩ Phản Hư tầng hai không rõ lai lịch, cũng dám nói dối tin tức, quấy rầy tiên tử tu hành, đám tu sĩ bên
_ ngoài này đúng là đã bị sắc ý
mê hoặc tâm can mất rồi.
Có thời gian này, còn không bằng tu luyện nhiều hơn một chút.
Chỉ dựa vào bản lĩnh thấp
: kém như vậy, đứng ở trước
: mặt những thiên kiêu tông
khác, bọn họ có thể dựa vào cái gì để hấp dẫn tiên tử đây?
Tính dựa vào mặt mũi hả? Thẩm Nghi khẽ thở ra một
hơi.
Nói đùa, ngay từ trước khi tiến vào nơi đây, hắn đã nghĩ tới chuyện bản thân có thể sẽ rơi vào tình huống “cho công
- tử ăn bánh ' [1] rồi, thậm chí
cũng đã chuẩn bị sẵn sàng
' tâm lý sẽ bị người ta từ chối, nhưng thực sự không ngờ, Huyền Khánh tiền bối lại người ta ghẻ lạnh như vậy, ngay cả hứng thú để Bảo Hoa
tiên tử ra ngoài gặp mặt một
lần cũng không có.
Cái này thì có chút xấu hổ rồi
nha. Nhưng Thẩm Nghi cũng ': không có ý dây dưa thêm, đã đứng dậy chắp tay nói: "Xin Hỗi." Mấy đệ tử nội môn vốn đã chuẩn bị động thủ, dù sao thì phần lớn những tu sĩ nói láo để gặp được tiên tử đều là ' hạng người mặt dày mày dạn, ai ngờ đối phương lại tiêu sái thoải mái như thế, ngược lại đã khiến bọn họ thoáng sửng sốt một chút, vội vàng giơ tay đáp lễ nói: "Không tiễn." "Đừng sợ, Thẩm tiền bối, phía trên ta có người." Lưu Tuấn bước nhỏ chạy tới, trừng mắt nhìn mọi người một cái, lúc này mới an ủi Thẩm Nghi một cầu. Thẩm Nghi cúi đầu xuống liếc mắt nhìn gã, trong lòng cũng biết đối phương đang kiêng
- ky điều gì, hắn cũng không
miễn cưỡng, chỉ lắc đầu. Đan độc này của hắn, cũng chưa chắc chỉ có Bảo Hoa tông mới đủ khả năng giải được.
Mà ngay cả khi cần phải có
: Bảo Hoa Tông, cũng không
nhất định phải cứng rắn dựa vào quan hệ, vẫn còn nhiều
phương thức khác, dù sao thì
thời gian cũng còn rất dài. Hắn dạo bước ra khỏi lầu các.
Trương gia nặn ra nụ cười,
: cũng không có quấy rầy đối phương vào thời khắc xấu hổ này. Lão không tin Thẩm Nghỉ lại quá quắt như vậy, sẽ nói
- dối trong chuyện này, khả
năng lớn hơn là "mối quan
' hệ” kia không có tác dụng và vị Bảo Hoa Tông nọ vốn không phải người nhớ tình cũ.
Ngay khi mấy người bọn họ
đi ra ngoài, lại có một bóng
: hình xinh đẹp vội vàng hấp
tấp chạy vào, ngay cả đệ tử thủ điện cũng không thấy rõ
dáng vẻ của nàng, chỉ biết
rằng, trên người nàng cũng tràn đây khí tức công pháp
: của Bảo Hoa tông. Bởi vậy, gã
cũng thuận mồm mở miệng
: nhắc nhở một câu: "Chậm một chút, vội vàng như thế
còn ra cái thể thống gì nữa?"
"Bớt ra vẻ đi!" Vừa nghe câu
nói này, cô nương có khuôn
' mặt không được tính là xinh đẹp, nhưng cũng khá là thanh tú kia, thoáng dừng bước, kéo kéo mí mắt, làm mặt quỷ với đệ tử thủ điện.
Đang lúc nàng định rời đi,
: bỗng nhiên lại chú ý tới thanh
niên vừa đi ngang qua bên
cạnh mình.
_Y phục màu đen nhẹ nhàng
bay bổng, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kia là một : mảnh bình tĩnh tự tại, với đôi con ngươi thâm thúy dường như đang ẩn chứa tinh quang bên trong, cũng không biết người này tu công pháp bực nào, chỉ biết cả người lại hiển _ lộ rõ mấy phần thoát tục. Mặc dù tu vi thấp một chút, nhưng dáng vẻ ung dung một mực nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh kia, cũng khá là thu hút. . Nàng mở to hai mắt, có chút : hứng thú thoáng dừng chân lại một lát: "Ồ." Khí tức trên người vị này rất lạ, hình như không phải tu sĩ Bảo Hoa tông. Thú vị rồi đây. Con ngươi trong mắt nàng
: khe khẽ đảo quanh, sau đó
cũng lặng yên đi theo.
Đệ tử thủ điện nhíu mày nhìn
' chằm chằm vào tiểu cô
nương này, nhìn bộ dáng lén
' lén lút lút của nàng, nếu không phải là đệ tử Bảo Hoa Tông, kiểu gì bọn họ cũng phải lên tiếng nhắc nhở vị tán tu mặc áo đen kia một chút,
bảo hắn nhớ chú ý đến bảo
_ cụ trữ vật của mình.
"Tiền bối, loại chuyện này vẫn thường xảy ra trên thế gian,
không cần quá mức để ở
trong lòng." Trương gia đi
theo bên cạnh Thẩm Nghị, thấp giọng khuyên giải an ủi
: một câu rồi lập tức nói:
"Không biết tiền bối tìm Bảo
: Hoa tông có chuyện gì muốn nhờ... Đừng trách tiểu tu lắm miệng... Mặc dù ta không có bản lĩnh gì, nhưng tin tức vẫn
' khá là nhanh nhạy."
Lão vừa mới đi một chuyến hàng, kiếm lời không ít, ai ngờ con đường tiến tới Bảo Hoa Tông lại đứt đoạn mất rồi. Trong lúc rảnh rỗi đến
không có chuyện gì để làm,
Trương gia dứt khoát đi móc
: nối quan hệ với vị tiền bối
bên cạnh này, lỡ như đối phượng có chỗ cần dùng đến
lão, đương nhiên là chuyện
tốt, mà ngay cả khi tạm thời không có việc gì cần thì quen mặt cũng tốt. Thẩm Nghi không đáp lại, chỉ từ từ dừng bước chân rồi xoay người nhìn chằm chằm : vào bóng người đang đứng phía xa xa kia. Bắt đầu từ trong Nghênh Khách Điện, người này đã một đường đi theo sau lưng bọn họ... Hắc, hiện giờ hắn vốn không mặc Nam Dương bạch bào, cũng thu lại cái : nhân trên tay rồi, đây còn là lần đầu tiên hắn một mình rời khỏi tông môn, hắn thực sự rất muốn biết, vì sao mình lại bị người bên ngoài nhìn chằm chằm vào như vậy.
[1]: “Cho công tử ăn bánh” là
: một trích đoạn trong phim Quan Xẩm Lốc Cốc - Châu Tinh Trì. Tóm tắt tình huống là Bao Long Tỉnh và Hữu Vi
': được Binh bộ Thượng Thư trả
lại cho cả trăm cái bánh, đang
định mang đi thì bị đối phương sai người nhét cho một đống bánh vào miệng. Sau đó, Bao Long Tinh vừa nôn vừa hỏi ngươi sao rồi
Hữu Vi, lại nghe Hữu Vi trả lời
_ ta vân còn hơi đói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận