Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 850: Một Thanh Kiếm Luôn Treo T...

Chương 850: Một Thanh Kiếm Luôn Treo T... Chương 850: Một Thanh Kiếm Luôn Treo T...
"Khụ khụ." Cả người Huyền
: Khánh có chút cứng ngắc, gã từ từ dời khuôn mặt khỏi đôi giày của tổ sư.
Vị tông chủ này, chẳng lẽ đối
phương đến hỏi chuyện đầu chưa bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác sao?
Cứ có cảm giác tên này là một
kẻ quái dị vậy.
Cũng may Huyền Khánh thực sự không làm Thẩm Nghi thất . vọng. "Ta có hiểu một chút." Gã
xoay người rồi lại một lần nữa thò ngón trỏ ra điểm tới. Một lát sau, trên khuôn mặt bằng gỗ kia lại có thêm vài phần mờ mịt, tựa như vừa
mất thêm một chút ký ức.
: Thẩm Nghi nhắm mắt, từ từ tiêu hóa đoạn cảm ngộ vừa xuất hiện trong đầu. Quả nhiên... không nằm ngoài sở
- liệu, sau khi nhập môn,
Huyền Khánh kia lập tức cảm
' thấy thứ này vô cùng nhàm chán, còn cực kỳ thô thiển liên trực tiếp từ bỏ luôn. Chẳng trách lúc trước lão già kia lại cười khổ.
Mà tình huống này cũng phù
: hợp với tính cách của Huyền
Khánh Phản Hư tầng năm trước kia, mỗi lần đều chỉ
dùng duy nhất một cây đạo trụ. "Làm phiền Huyền Khánh tiền
: bối giúp ta kiểm kê những
thứ này một chút." Thẩm
: Nghi đưa túi trữ vật từng lấy được từ chỗ Thủy Nguyệt Thương Minh qua, muốn tìm chút việc cho đối phương
: làm.
"Huyền Khánh tuân lệnh." Lý Huyền Khánh nhận lẫy cái túi, bỗng nhiên lại phát hiện bản thân cũng không quá mức kháng cự đối với những việc
vặt vãnh kiểu này, ít nhất là
khi làm việc, gã có thể tạm
: thời quên đi nỗi ưu thương
khổ sở trong lòng.
Thẩm Nghi khẽ gật đầu, lại
lập tức xoay người rời khỏi Tổ Sư điện.
Ở thời điểm hiện tại, khát
: vọng của hắn đối với thực lực lại càng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Chủ yếu là sau khi bản thân dần dần hiểu rõ
Huyền Khánh và vị tông chủ
Nam Dương tiền nhiệm kia,
' hắn chợt phát hiện, chuyện Nam Dương tông bị diệt môn kia vốn không hề kết thúc như những gì mình đã nghĩ.
Hiển nhiên là lão nhân kia đã
_ nhắc nhở Huyền Khánh, và
: chính điều này cũng nói nói
lên rằng, trong lòng đối phương đã sớm có dự liệu về
tình huống lúc ấy rồi. Hơn
: nữa, nhìn lão cũng không
giống như một vị tu sĩ có thể kích động đến mức mất đi lý
_ trí, đến cuối cùng còn tuyệt tình đến độ hiến tế tính mạng của toàn bộ tông môn.
Rất có thể, lão làm ra hành động điên cuồng như vậy là VÌ bị ép buộc, và có lẽ đối thủ của lão còn tàn ác hơn những
gì hắn từng tưởng tượng. Dù Thẩm Nghi không cần phải báo đáp ân tình của Huyền Khánh, chỉ đơn thuần
suy nghĩ cho sự an nguy của
chính bản thân mình, hắn
: cũng phải hiểu rõ thêm một
chút về toàn bộ những
chuyện đã từng xảy ra kia.
: Nếu không, nó sẽ giống như
một thanh kiếm luôn treo trên đỉnh đầu, khiến hắn ăn
ngủ không yên.
: Nhưng với thực lực hiện tại của hắn, đừng nói là toàn bộ
Hồng Trạch, ngay cả trong Nam Hồng Thất Tử, cũng
': không được xếp vào dạng tồn
tại có danh có tiếng. "Phù." Thẩm Nghi trở lại ngọn núi quen thuộc, ngồi xếp bằng xuống, lập tức mở bảng giao diện lên, bắt đầu
thôi diễn linh trận mới tới tay.
[ Năm thứ nhất, ngươi tiêu
hóa cảm ngộ trong đầu, không cần ởi lý giải nữa, đã
nhìn thấy đại trận mênh
' mông như biển kia. Ở trước
mặt nó, những trận pháp phức tạp nhất ngươi từng tiếp xúc qua lại giống như mấy nét vẽ nguệch ngoạc thô _ thiển] Dù đã nhảy qua quá trình gian nan nhất, nhưng so với ' những trận pháp khác, đây cũng chỉ là giai đoạn vừa mới ' bắt đầu mà thôi. May mà Thẩm Nghỉ đã am hiểu sâu về đạo này rồi... Ít nhất là hắn hiểu rất rõ quá trình trước mắt. Có chuẩn bị _ tâm lý nhất định, sẽ không : biến bản thân mình trở nên chật vật như lần trước khi thôi diễn Thiên Diễn Tứ Cửu. : Đúng vào lúc này, đột nhiên Thẩm Nghi phát hiện thần hồn đã lâu không phát sinh
: biến hóa của mình, lại bắt
đầu lấy tốc độ mắt thường
- cũng có thể thấy được, dần dần hùng hậu hơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào dòng nhắc nhở không ngừng nhảy lên trên bảng giao diện, ' rốt cuộc cũng tìm được
nguyên nhân.
[ Năm thứ bốn ngàn chín trăm, ngươi vẫn không thể phác họa được loại trận đồ : mỹ như vậy, bởi vì cần phác : họa trận đồ khổng lồ như thế lên trên thân thể của Đạo
Anh, còn phải cam đoan cả quá trình đầu không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Độ khó như vậy, đúng là một loại khảo nghiệm cực lớn đối với thần
hồn ]
- Tạm thời Thẩm Nghi còn chưa có thủ đoạn vận dụng trên phương diện thần hồn. Nhưng thứ này càng cường
đại thì ít nhất là khi đối mặt
với đòn tập kích của thần hồn
địch nhân, hắn vẫn có thể tìm được một đường sống. Không biết trong bảng giao diện đã trôi qua bao nhiêu
năm tháng, bỗng nhiên một
bộ trận đồ tối nghĩa lại phản
: chiếu trong đôi mắt trong
suốt của Thẩm Nghỉ. Khí tức thần hồn nồng đậm, gần như
tràn ra từ mi tâm.
[ Năm thứ hai mươi ba ngàn, rốt cuộc ngươi cũng : nằm giữ một bộ phận linh trận ] [ Phản Hư (Linh). Quy Khư Tiên Giáp Trận: nhập môn ] Thẩm Nghỉ cúi đầu xuống, chậm rãi cởi chiếc áo đen trên người, để lộ ra phần thân trên cường tráng. Ngay sau đó, đầu ngón tay chợt xuất hiện tơ vàng, chúng bắt đầu leo lên thân thể hắn như những con giao xà. "Hít!" Bỗng nhiên hắn cắn răng, cố nén loại cảm giác tim đập thật nhanh này, trong nháy mắt khi bắt đầu khắc - lĩnh trận lên người, khí tức toàn thân vốn đang tương liên với ngũ tạng Đạo Anh, lại
đột ngột trở nên hỗn loạn.
Cũng may bản thân đã có
: kinh nghiệm tích góp được qua năm tháng dài đằng đẳng bên trong bảng giao diện, khiến cho những sợi tơ
vàng ấy không chịu chút
ngăn cản nào, cứ chậm rãi tỉ
' mỉ khắc vào da thịt, lưu lại những đường vân rất nhỏ mà mắt thường khó mà trông thấy được.
Tùy ý tìm một điểm bên trong
cũng bao hàm hơn vạn nét
bút. Đợi cho đến khi khí tức Đạo
Cung khô kiệt, lại điều động
- thiên địa linh khí xung quanh,
đợi cho đến khi thiên địa linh khí xung quanh cũng khô
: kiệt, Thẩm Nghi lại đổi một
chỗ khác tiếp tục đả tọa. Cứ
_ thế lặp đi lặp lại hồi lâu, mãi cho đến lúc nhóm tu sĩ nội môn Nam Dương tông đầu có thể rõ ràng cảm nhận được
- linh khí bên trong Bảo Địa đã
mỏng đi một chút, thì cuối
' cùng trên ngực Thẩm Nghi cũng có thêm một cái trận đồ màu vàng nhuộm sương đen. Thoạt nhìn rất giống nhật
nguyệt luân phiên, nhưng tới
khi nhìn kỹ lại, chợt có thêm
: một loại cảm giác thê lương
khó tả, tựa như tất cả đều
quy về hư vô rồi.
Thẩm Nghi hít sâu một hơi,
sau đó lập tức thúc giục trận đồ trên ngực. Chỉ thấy nó đột : ngột chiếu rọi ra bên ngoài, che khuất cả hư không, hồi
- lâu sau mới hạ xuống giữa vùng sơn thủy bên dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận