Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 877: Đây Là Cố Ý!

Chương 877: Đây Là Cố Ý! Chương 877: Đây Là Cố Ý!
Đối mặt với Thanh Nguyệt
Tiên Tông vẫn một mực trông
nom mình trong hơn mười
: vạn năm qua, có thể nói là Nhan gia luôn giữ thái độ tôn kính có thừa.
' Từng bóng người đi ra từ
trong lầu các, hội tụ ở phía
' trước đại điện đón khách, cùng nhau chắp tay về phía chân trời, trong lúc nhất thời lại không để ý đến bóng dáng đạp chân phi kiếm ở bên
cạnh bảo thuyên.
"Dù sao cũng trải qua năm
tháng dài lâu như vậy, ngài hãy bỏ qua cho." Liễu Thế
Khiêm thu hồi bảo thuyền,
lặng lẽ đứng sau lưng Thẩm
Nghi. "Ta hiểu." Thẩm Nghi cũng
không có gì bất mãn.
Dù lúc trước, Nhan gia từng được Nam Dương tông nâng
đỡ lên, nhưng suốt mười vạn năm qua, đều là Thanh
' Nguyệt tông che chở cho bọn
họ. Nói khó nghe một chút,
_ ơn sinh và ơn dưỡng bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ vừa nghe là hiểu ngay.
Huống chi, Nam Dương tông bây giờ cũng không phải là nhóm tu sĩ lúc trước kia. Hiển nhiên, động tác rất nhỏ
này của Liễu Thế Khiêm đã khiến đám người Nhan gia bên dưới thoáng ngơ ngác
: một chút, sau đó, ánh mặt
của tất cả mọi người đầu tập
- trung lên vị thanh niên mặc áo bào trắng Nam Dương đang đứng phía trước.
_ Rất nhanh, một gương mặt
quen thuộc đã đứng dậy
' trước tiên. Lão chính là Nhan Hưng Nguyên trước đó từng gặp mặt hắn một lần ở Thủy Nguyệt Thương Minh. Lão nhận ra Thẩm Nghi, lập tức
dẫn theo đám người phía sau
cúi người hành lễ: “Cung
: nghênh Thẩm tông chủ đích
thân tới Nhan gial"
Những tộc nhần Nhan gia
còn lại có chút xa lạ với cách
xưng hô này, nhưng nể nang chiếc Thanh Nguyệt bảo
: thuyền lúc trước từng chở
che cho họ, đám người này
:. cũng phụ họa một câu, ít nhất là trên cấp bậc lễ nghĩ, hoàn toàn không tìm ra sai sót.
Đợi cho đến khi bốn người
' bọn họ đồng thời hạ xuống Nhai Giác Sơn, vẫn là Nhan Hưng Nguyên tiến lên nghênh đón: "Thẩm tông chủ, mời đi bên này."
Tiếp đó, lão lại lặng lẽ quan
- sát Liễu Thế Khiêm đang mặc
một bộ y phục trắng bên cạnh, con ngươi trong mắt
thoáng co lại, tựa như vừa
: cảm nhận được khí tức trên
người đối phương lại nâng cao thêm một bước.
"Ngài là... Liễu trưởng lão của : Thanh Nguyệt tông?” Không đợi Liễu Thế Khiêm đáp lại, lão đã vội vàng gọi một vị trưởng giả khác tới: "Mau đi
mời tộc trưởng đến gặp." Thẩm Nghi vẫn bình tĩnh cất bước tiến lên, nếu không phải Liễu trưởng lão tới đây, chưa
chắc hắn đã có thể gặp mặt
_ Nhan gia tộc trưởng. Có rất
: nhiều chuyện, chỉ khi chân
chính tiếp xúc đến một thế lực lớn như vậy mới có thể
tương đối hiểu rõ ràng được.
Thân phận tông chủ này của hắn, dù đặt ở trong Minh
: tông, hay là đặt ở bên ngoài,
đầu có chút quá phận. Liễu Thế Khiêm lại nhíu mày, lão cảm thấy có điều gì đó không đúng. Vị tộc trưởng
' Bạch Ngọc Kinh của Nhan gia
kia vốn không phải người có
tính cách kiêu căng, ít nhất là mặt ngoài, đối phương sẽ không làm khó Thẩm tông chủ, vì sao lại biểu hiện ra như vậy?
"Ngươi không truyền tin cho
- người nhà ư?" Liễu Thiến Vân
vụng trộm nhìn về phía Nhan
Văn Thành ở bên cạnh.
- "Truyền rồi..." Nhan Văn
Thành cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ trong thư gã thổi : phồng về Thẩm tông chủ còn chưa đủ cường độ? Mấy người bọn họ ôm theo tâm tư khác nhau, đồng loạt đi vê phía đại điện trên đỉnh ' Nhai Giác sơn. Tộc lão của Nhan gia đã xếp hàng chỉnh ' tê, cung kính chờ ngoài điện, chỉ có điều vẻ mặt ai nấy đầu khá là phức tạp. Trong nhóm này, vị lão nhân đứng phía trước nhất kia, cũng mặc y phục thuần màu - trăng, với một râu tóc bạc trắng, khí tức nội liễm, nhìn qua không khác gì phàm nhân. Lão cụp mắt đứng đó, ' chậm rãi tiến lên: "Nhan Hiền Thanh tham kiến Liễu trưởng lão." Rồi lập tức hành lễ với Thẩm - Nghỉ: "Tham kiến Thẩm tông chủ."
"Đã lâu không gặp, Nhan đạo hữu." Liễu Thế Khiêm hơi híp mắt, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt.
Theo lý mà nói, một tu sĩ
Bạch Ngọc Kinh có thể chủ
động hành lễ với tu sĩ Phản
Hư cảnh, đã là sự tôn trọng lớn lao rồi, thoạt nghe dường _ như chuyện này vốn không có vấn đề gì, nhưng thứ tự chào hỏi trước sau, đối
phương đã trực tiếp làm ngược lại.
Liễu Thế Khiêm không tin, một tu sĩ có thể leo lên Bạch
Ngọc Kinh lại tùy tiện bỏ qua
một chỉ tiết nghiêm trọng
: như vậy, đương nhiên là cố ý. Chỉ đơn giản là một câu chào hỏi ban đầu, nhưng bên trong đã tràn ngập ý tứ muốn
quay về Thanh Nguyệt tông
rồi. "Mời." Dường như Nhan Hiền Thanh hoàn toàn không nghe ra lời nhắc nhở của Liễu Thế Khiêm, lão lại cung kính
nghiêng người nghênh đón
bọn họ tiến vào đại điện.
Về phần hai người còn lại, cũng chỉ có thể đứng chờ ở
bên ngoài.
Đổi lại là nơi khác, Liễu Thiến Vân còn có thể dựa vào danh : nghĩa chấp sự Thanh Nguyệt tông để tác oai tác quái một : phen, nhưng ở Nhan gia thì khác. Nơi này có tu sĩ Bạch Ngọc Kinh tọa trấn, cũng tương đương với chuyện gia : tộc này đã có được quyền lên tiếng nhất định ở Nam Hồng, ' không còn là thế lực phụ thuộc đơn giản nữa, thậm chí mối quan hệ giữa hai bên còn có thêm một chút ý tứ hợp tác. Về phần Nhan Văn Thành, gã : lập tức bước nhanh tới bên cạnh Nhan Hưng Nguyên, cố gắng nháy mắt ra hiệu cho đối phương, ý tứ là bản thân rất muốn biết đến cùng là tình huống gì đã xảy ra. Nói thật, hết thảy vẫn còn êm : đẹp như thế là vì Thẩm tông chủ có khí lượng khoan dung, - nếu đổi thành một kẻ khác có phần kiêu căng chút, thì chỉ dựa vào thái độ âm dương quái khí này của Nhan gia, _ đối phương đã sớm lật bàn trở mặt từ lâu rồi. Chẳng lẽ tộc nhân của gã hiểu lầm, cho rằng Liễu trưởng lão tới Nam Dương Tông để thị uy? Không đúng, trong thư gã có viết rất rõ ràng mà? "Chuyện này có chút phức tạp, ngươi còn nhỏ, chớ có hỏi nhiều." Nhan Hưng
' Nguyên trầm mặc nhìn Thẩm
Nghi bước vào điện, lúc này
: mới thấp giọng nhắc nhở Nhan Văn Thành một câu. "Lần trước..." Nhan Văn
Thành vô thức phản bác một
câu. Lần trước khi ở bên ngoài Thủy Nguyệt Thương Minh, thái độ của Hưng Nguyên trưởng lão không hề giống
bây giờ.
"Câm miệng." Nhan Hưng
Nguyên thu hồi ánh mắt, chỉ nạt một câu rồi không giải
thích thêm nữa. Trong đại điện.
Bên cạnh ghế chủ vị mới có
: thêm một cái ghế khác, hai chiếc ghế đặt song song với
nhau. Hiển nhiên là loại bố cục cổ quái này không nên
xuất phát từ trong tay một
thế lực lớn.
Thẩm Nghi yên tĩnh ngồi
xuống.
Liễu Thế Khiêm đứng ở giữa sân, vẻ mặt vẫn không thay đổi, trong mắt chỉ hiện lên vài phần tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận