Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 796: Muốn Chống Lại Mệnh Lệnh ...

Chương 796: Muốn Chống Lại Mệnh Lệnh ... Chương 796: Muốn Chống Lại Mệnh Lệnh ...
"Giết hắn!" Nương theo thanh
: âm bén nhọn của nữ nhân
nọ, lão nhần lưng còng lộ ra
: vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng, vị Tiêu bảo chủ này vốn đã cực kỳ muốn chết rồi, đồng thời còn biết nên làm như thế nào
' chọc giận chủ nhân.
Không thể để gã nói thêm nữa. Ý niệm tới đây, bỗng nhiên lão lại đâm cái dùi kia vào trong miệng Tiêu Viễn Lâm.
Phập —— Lão nhần lưng
: còng buông tay ra, nhìn nam
nhân nọ vẫn trừng to mắt gần như sắp rách cả mí rồi,
còn bản thân lão thì lạnh nhạt lau lau bàn tay. Đúng vào lúc này, lão khẽ
': chau mày, nhìn ra bên ngoài
bảo. Oanh! Chỉ trong chốc lát, một bóng người đã phá tường lao vào.
Rất nhanh, trước mắt mấy
' người bọn họ đã có thêm một cô nương thanh tú mặc áo dài đeo thắt lưng bước ra từ bên trong đống bụi mù mờ mịt.
Nàng nhìn chằm chằm vào
: bóng người trên giường kia,
dứt khoát cởi thanh trường kiếm bên hông xuống, tiện
tay vứt bỏ, sau đó bấm kiếm
chỉ, bỗng nhiên từ bên trong mi tâm lại có một tiếng ngâm
dài của Thanh Loan.
:. Nghe thấy âm thanh này, bỗng nhiên vẻ mặt của lão nhân lưng còng kia lại trở nên nghiêm trọng hơn rất
' nhiều, lão nhẹ giọng nói:
"Tiên Cung? Xin hỏi các hạ là
' thân thánh phương nào?" Bảo Hoa tiên tử lại không để ý tới lão, vẫn một mực nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia,
dùng giọng nói lạnh lẽo đến
thấu xương chất vấn: "Ngươi
là Quan Thục hả?"
Trong lúc nói chuyện, khí tức mênh mông vừa xuất hiện đã : kéo theo xu thế nghiền ép lan tràn ra ngoài, trực tiếp bao phủ toàn bộ Tiêu gia bảo. Ở
: trước mặt cảm giác áp bách
ngút trời này, toàn bộ quá
- trình giao thủ đấu pháp lúc trước đều trở nên ấu trĩ, giống như trò trẻ con chơi đùa.
Dường như Bảo Hoa tiên tử ' bình dị kia vừa lập tức trở về thân phận chân chính của nàng, đó là một vị Thượng Tiên đang đứng từ trên cao quan sát nhân gian, trong con ngươi kia chỉ còn lại một
mảnh hờ hững lạnh nhạt.
"Đúng là nàng."
Vào thời khắc này, lại có một ': bóng người chậm rãi đi ra từ trong hư vô, trên người mặc Ngư Lần Giáp với những
' đường hoa văn phức tạp tỉnh
xảo, trong tay cầm một thanh
: Hổ Thôn Đại Kích vô cùng oai nghiêm, trên cổ có một cái đầu giao hung ác, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh vô cùng:
"Việc này không liên quan
đến Bảo Hoa tông, chớ làm
' tốn thương hòa khí, tiên tử cảm thấy thế nào?" Bị một lời nói toạc ra thân phận, Bảo Hoa tiên tử chậm
rãi dời ánh mắt qua, chăm
_ chú nhìn vào mắt đối
: phương, sau đó trên mặt lộ
vẻ mỉa mai: "Ngại quá, ngươi là cái thá gì mà ta phải nể
mặt?"
Vốn là chơi không vui! Nên nàng trực tiếp lật bàn không
thèm chơi nữal
: Người mà ngay cả đệ tử tông môn mình cũng không bảo vệ được, thì có tư cách làm tông chủ tương lai sao?
"Thật sao?" Tướng lĩnh đầu
' giao khẽ liếc mắt nhìn về phía nữ nhân kia, bỗng nhiên lại cười nói: "Gần đây ngài biểu hiện rất không tệ, trong tâm Long gia có ngài, lại hơi
không yên lòng, vì vậy vẫn
luôn phái ta đi tới trông coi,
: chăng qua ta không tiện lộ
mặt mà thôi."
Nghe vậy, nữ nhân kia lập tức
: mừng rỡ như điên, chỉ hận
không thể bóp nát ống tay áo của mình.
Tướng lĩnh đầu giao nói xong
: chợt thu hồi ánh mắt: "Nếu trong mắt tiên tử, ta không là cái thá gì, vậy ta đi đổi người khác tới nói chuyện với tiên
tử."
Nó lập tức lấy ra một miếng ngọc giản, truyền âm vài câu. "Chậc." Bảo Hoa tiên tử yên tĩnh quan sát tất cả, nàng
thực sự muốn nhìn xem hôm
. nay đối phương có thể gọi tới
: bao nhiêu, và làm thịt xong
đám binh tôm tướng cá kia có thể làm tiêu tan oán giận
trong lòng mình hay không.
Nhưng ngay sau đó, miếng mgọc giản nàng vẫn luôn
: mang theo bên người lại có
chút rung động.
Bảo Hoa tiên tử cúi đầu
xuống, hai mắt một mực nhìn
chằm chằm vào miếng ngọc
' giản bên hông, vẻ mặt không buồn không vui, chỉ đột nhiên cảm giác cực kỳ vô nghĩa.
Nàng thật sự không ngờ được trợ lực mà đối phương gọi đến, lại chính là trưởng lão của Bảo Hoa tông.
"Hiện tại có thể mời tiên tử rời đi chưa?" Đại tướng đầu giao cầm đại kích, nắm ngọc giản, nhìn về phía tiểu cô nương đang dùng Huyễn
Hình Pháp phía trước, thậm
chí gã còn có tâm tư khẽ lắc
- lắc đầu, cảm thấy có vài phần đáng tiếc. Bởi thanh danh của Bảo Hoa tiên tử ở trong Thủy tộc cũng khá lớn, nhưng hôm
: nay lại không có cơ hội được
nhìn thấy dung nhan của
' nàng rồi. Lão nhân lưng còng khẽ cúi đầu, gương mặt lộ ra vẻ cảm khái.
Ngay cả lão cũng không ngờ
: được Long gia lại coi trọng
chủ nhân như thế, dù có mối quan hệ căng thẳng như vậy
với Long phi, nhưng đối
phương vẫn phái một vị
tướng lĩnh Long Cung tới. Đã có Long Cung ra mặt, hẳn là
: chuyện hôm nay cũng đi đến
hồi kết rồi. "Còn không mau đi?" Xà nữ ngồi lại trên chiếc giường êm kia, có phần hơi kiêng kị trộn
_ lẫn với ghen ghét đến đỏ mắt
liếc qua. Nàng ta không cảm
' thấy nữ nhân này xứng với danh xưng tiên tử, nhưng ngay cả khi đang có người của Long Cung ở bên cạnh che chở, nàng ta cũng không
dám làm càn quá mức ở
. trước mặt đối phương.
Tiêu Viễn Lâm dùng hết khí lực mới ngẩng đầu lên được,
gã chống mí mắt, nhìn về
: phía Bảo Hoa tiên tử. Thật ra
dù trong miệng không có cái dùi kia, gã cũng không biết
nên nói gì.
Tuy bản thân gã cũng không phải cường giả danh chấn một phương, nhưng tốt xấu gì cũng là người đứng đầu
: một bảo, tình huống hiện giờ
ra sao, gã vẫn thấy rất rõ
' ràng.
Khi còn sống, người phu
nhân của gã kính trọng nhất
chính là tiên tử. Bây giờ chuyện không thể làm, âu
cũng là thiên mệnh, gã thực
sự không cần thiết phải
cưỡng ép khiến trái tim của vị
tiên tử kia uất ức thêm.
_ Ý niệm tới đây, gã lại một lần
nữa cúi đầu xuống. Ngay tại khoảnh khắc Tiêu
Viễn Lâm thu hồi ánh mắt,
trong gian phòng này lại
: vang lên một âm thanh trong trẻo. “Rắc rắc."
Chỉ thấy Bảo Hoa tiên tử đột
' ngột ném vật bên hồng đi, hung hăng ném nó về phía bàn tay của tên đại tướng đầu giao nọ. Hai miếng ngọc giản đụng thẳng vào nhau,
gần như đồng thời vỡ thành
bột mịn.
"Hít." Đại Tướng đầu giao vội vàng rụt tay lại theo bản
năng, sắc mặt lập tức biến thành âm trầm nhìn về phía
Bảo Hoa tiên tử.
: Đây là muốn làm gì, muốn chống lại mệnh lệnh của tông môn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận