Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 825: Nam Dương Tông Giá Lâm!

Chương 825: Nam Dương Tông Giá Lâm! Chương 825: Nam Dương Tông Giá Lâm!
“Đuổi được đám yêu lần này
thì có ích lợi gì?" Bông nhiên
Dương Lâm cất cao giọng
_ nói: "Các ngươi còn chưa thấy rõ sao? Hồ đồ! Không có Nam Hồng Thất Tử phù hộ thì về sau yêu họa tương tự như
_ vậy sẽ chỉ càng ngày càng
nhiều hơn mà thôi! Chẳng lẽ
các ngươi vẫn còn đặt hi vọng lên thứ tên là Nam Dương tiên tông kia, sau đó đi giao ra một đống hiếu kính sang quý tới tột cùng kia?"
Nói xong, gã vung mạnh tay
: áO, sắc mặt đỏ lên: "Hôm nay
lễ cũng không ngại nói thẳng, ta đã đi nghe ngóng
về chuyện của Nam Hồng
_ Thất Tử rồi, và cái thứ tên là
Nam Dương tông vốn chỉ là một đám thổ dân Luyện Khí
: Hóa Thần bên trong Bảo Địa,
cộng thêm rải rác mấy vị tu sĩ
: Phản Hư tiền kỳ, đã thế bọn họ còn dứt khoát chọc giận Minh tông. Ngươi nỡ giao hiếu kính cho thứ tồn tại như
' Vậy sao?"
Chọc giận Minh tông? Mấy chữ đơn giản này lại khiến mọi người ở đây một lần nữa rơi vào tĩnh mịch.
Thấy thế, một tia hung ác
nham hiểm chợt xẹt qua
: trong mặt Dương Lâm, gã
dứt khoát vung tay hô lớn: "Các ngươi đồng ý giao hiếu
kính, đó là chuyện của các
: ngươi, dù sao thì Khôi tông ta
cũng không giao. Chúng ta không thể lấy đồ vật mà : chúng ta cực khổ thu thập được đi nuôi sống một đám nhu nhược chỉ biết trốn bên trong Bảo Địa tông môn." "Muốn sao? Cũng được, cứ để ' bọn họ tự mình tới thu đi!" Dương Lâm đứng ở giữa sân, ánh mắt chậm rãi đảo qua gương mặt của tất cả mọi người, nhưng không có một kẻ nào dám đối diện với gã. Đến đây, rốt cục gã cũng thở : phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng thoải mái vô cùng, mãi cho đến khi trên màn trời truyền đến một giọng nói hờ ': hững: "Nam Dương tông giá lâm, nơi đây kẻ nào là người chủ sự?"
Nương theo tiếng nói, đám
: người đông đúng đang đứng trên đài cao lập tức nhìn về phía chân trời theo bản năng.
Chỉ thấy ba vị lão giả tóc trắng đang đứng khoanh tay, cùng với chiếc áo bào đen hơi ' chập chờn trên người, hoa
văn tơ bạc hình Nam Dương
trên đó vô cùng chói mắt.
Ở sau lưng ba chấp sự này, vẫn còn một bóng người mặc _ áo dài màu đen khác, hắn đang bình tính quan sát phía dưới kia, dường như chưa
từng nghe thấy những lời nói lúc trước của bọn họ.
"Ôi." Mí mắt Dương Lâm khẽ giật giật, bầu không khí gã
: vất vả lắm mới tạo ra được lại
nhanh chóng sụp đổ trong
: nháy mắt đám người này xuất hiện rồi.
Quả nhiên, dưới sự dẫn dắt _ của Thanh Hải phủ, bao gồm cả đám người Khôi tông đầu ' không tự chủ được mà đứng
lên, muốn hành lễ với mấy
bóng người kia.
"Đứng lên! Không được quỳ!" Dương Lâm dùng sắc mặt dữ _ tợn quay người quét ánh mắt tới, lại dùng sức siết chặt năm ngón tay, hung dữ gầm
lên: "Các ngươi còn chưa hiểu sao? Chúng ta đã đợi ròng rã : nửa tháng nhưng chỉ chờ được mấy tu sĩ Phản Hư tầng thứ tư này. Hiện tại bọn họ
: tới để làm cái gì? Để lấp đầy
bụng cho yêu ma, hay là
: muốn nhân lúc chúng ta không biết rõ tình hình, lại thu một khoản hiếu kính cuối cùng?"
Thân hình mọi người thoáng
' khựng lại. Mấy tộc lão Trần gia cũng chậm rãi nhíu chặt lông mày, cố gắng giữ cho bản thân trấn định. Bọn họ vốn là cáo mượn oai hùm,
nếu một câu nói không chấn
nhiếp được đám người này,
: chỉ sợ hiệu quả của chiếc
pháp bào chấp sự trên người
sẽ càng ngày càng yếu.
Phát hiện mọi người vẫn
chậm chạp không hành lễ, một vị tộc lão Trần gia có da
: mặt mỏng nhất trong nhóm
người kia, đã vô thức nhìn về
: phía Thẩm Nghi. Đúng là loại chuyện này quái dị tới cực điểm.
Lúc trước, Trần gia bọn họ
' cũng là một trong những thế lực được Nam Hồng Thất Tử che chở. Đổi vị trí để suy nghĩ, mặc dù gặp được chuyện tương tự, dù tâm tính
có chuyển biến, bọn họ cũng
: không thể chuyển biến nhanh
: như vậy, càng không thể
công khai nói những lời như thể ở ngay trước mặt người
ta. Bọn họ chỉ cầu tự vệ, căn
: bản không cần phải đắc tội
với một tiên tông có được Hợp Đạo Bảo Địa, rõ ràng là
: lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa
béo... Cho nên loại chuyện này phát sinh hoàn toàn không phải tự nhiên mà vậy... càng giống
như đối phương đang cố ý
làm khó Thẩm tông chủ hơn. "Ách." Ngay sau đó, tộc lão Trân gia thấy Thẩm Nghi không nhanh không chậm hạ xuống phía dưới, cả đám
cũng lấy lại tỉnh thần, vội
vàng đuổi theo. Không cần
- biết tình huống như thế nào,
chỉ cần tông chủ không lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể
gắng gượng chịu đựng mà
thôi. "Ngươi..." Dương Lâm nhìn
: chăm chăm vào thanh niên
vừa bỗng nhiên hạ xuống đài
: cao kia, chợt phát hiện gương mặt đối phương vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, chỉ chậm rãi đi về phía mình.
Theo quá trình Thẩm Nghi cất
' bước, mọi người xung quanh dần dần cúi đầu mình xuống. Dương Lâm khó có thể tưởng tượng nổi, nếu cứ để cho
thanh niên này tiếp tục tiến
_ tới, sau đó mở miệng nói
: chuyện, có phải toàn bộ
những cố gắng lúc trước của gã sẽ mất đi hiệu quả trong
nháy mắt hay không. Gã
tuyệt đối không thể đứng yên trơ mắt nhìn đối phương làm
như vậy được.
_ "Đứng lại cho ta! Ai cho phép ngươi tự tiện xông vào Khôi tông ta!" Trong lúc nói chuyện, Dương Lâm đã vỗ
song chưởng, bỗng nhiên
một con Linh Khôi hình hổ
' cao tám trượng nhảy từ sau lửng ra. Toàn thân con Linh Khôi này xuất hiện xích quang, diện mục hung ác, nhìn rất sống động, gần như
không thể nhận ra nó vốn là
vật chết.
Nó chính là bảo vật trấn tông của Khôi Tông. Một con Xích
Tu Huyết Trảo Khôi có thể
: sánh ngang với Phản Hư tầng
sáu. Linh Khôi vừa mới được chữa trị xong, trên người lại
: tăng thêm mấy vết thương
mới, đầy cũng là nguyên
: nhân vì sao những tu sĩ còn lại của Khôi Tông chỉ còn biết trơ mắt nhìn gã làm càn.
"Nếu còn không dừng lại thì
đừng trách bổn tọa không
' khách khí với ngươi." Dương Lâm cố gắng trấn định, sau đó vô thức liếc mắt nhìn về một nơi nào đó. Nếu đã đi đến một bước này, gã cũng
không còn đường để quay
đầu lại nữa.
Nghĩ đến đây, trong mắt gã lại ánh lên vẻ dữ tợn, năm
ngón tay điên cuồng bấm
: pháp quyết, Xích Tu Huyết
Trảo sau lưng phát ra một tiếng gầm rú hùng hồn, ánh
: sáng đỏ trong cơ thể phóng
lên tận trời. Thân thể to lớn
: mà tráng kiện của nó đằng không bước tới, ầm vang một tiếng, rơi thẳng xuống trước người Thẩm Nghi.
Cặp huyết đồng kia toát ra
' biểu cảm giống hệt Dương Lâm, từ trên cao nhìn xuống bóng người gầy yếuphía dưới.
Thiếu chút nữa hành động
này đã dọa mọi người xung
: quanh ngất xỉu, ngay cả mấy
lão già Khôi Tông cũng không nhịn được vội vàng chạy ra:
"Dương Lâm, tội gì phải làm
: đến mức tuyệt tình như vậy!
Mau thu tay lại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận