Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1020: Đột Nhiên Trong Lòng Ta C...

Chương 1020: Đột Nhiên Trong Lòng Ta C... Chương 1020: Đột Nhiên Trong Lòng Ta C...
Chân Vô Danh Sơn, trong Bàn
Sơn Tông.
__ Dương Vận Hằng lấy bảo đan tới, một lần nữa đạp không trở về, nhưng vừa mới hạ xuống đất đã phát hiện ra
tình huống dị thường.
Chỉ thấy Đạo Tử nhà mình không ởi quan sát núi như thường ngày, mà chẳng biết từ lúc nào đối phương đã đứng lên, trầm mặc nhìn
chằm chằm vào bóng dáng
mặc áo đen đang ngồi trên
mặt đất kia.
"Đạo Tử, bảo đan đã được mang đến đây." Dương Vận
': Hằng mở bàn tay ra, sau đó
hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Nghi.
Lúc trước, lão không có mặt
ở đây, không nhìn thấy giọt mồ hôi lăn xuống, vì vậy cũng không biết Diêm Sùng Chướng đang khiếp sợ điều
_ QÌ.
"Được." Đến đây, rốt cuộc Diễm Sùng Chướng cũng khẽ thở dài, gã quay người nhận lấy viên bảo đan, cũng thuận tiện trừng mắt nhìn Dương
Vận Hằng một cái.
Cũng không phải gã keo kiệt
công pháp trong Vô Danh Sơn, chỉ có chút oán trách vị
đại trưởng lão này nói chuyện cứ ấp a ấp úng, không chuẩn bị tâm lý cho gã trước, khiến vừa nãy, thiếu chút nữa gã đã
thất thố rồi.
__ Gã cũng từng cho rằng thiên phú của Thẩm tiểu hữu không tệ, nhưng không ngờ lại kinh người đến thế. Ít nhất
là từ tiến độ trước mắt, hoàn
toàn có thể đoán ra thiên phú
' của hắn còn mạnh hơn Diêm Sùng Chướng gã một bậc.
Bản thân gã tốn hao nhiều năm như vậy, nhưng đến nay vẫn chưa chạm đến tấm bia đá thứ hai trên con đường
: núi kia, cũng tương đương
với chỉ lĩnh ngộ được một thức rưỡi công pháp. Nếu đổi
lại là vị Thẩm tiểu hữu này,
: đoán chừng đối phương đã
sớm lĩnh ngộ được thức công pháp thứ hai đầy đủ rồi. Đúng là đáng tiếc, đáng tiếc : đối phương lại sinh ra ở Nam Hồng. "Khụ khụ." Đột nhiên Dương ' Vận Hằng khẽ ho nhẹ hai tiếng, dường như lão đã đoán _ được suy nghĩ trong lòng Đạo Tử, mới đồng thời đưa bảo đan qua rồi thuận thế đưa mắt ra hiệu cho đối phương một cái. Hiện giờ đần bù cũng không : muộn. Nếu có thể chiêu mộ được Thẩm tiểu tử tiến vào Bàn Sơn Tông, lại cho hắn một cơ hội để nghiêm túc quan sát, thì chừng mấy vạn năm sau, dù đám người bọn họ đã không còn cơ hội tu tập
: nữa, nhưng ít nhất cũng có
thể lưu lại cho tông môn một
- cuốn linh pháp mạnh mẽ mới, còn là loại Thối Thể Pháp vô cùng thích hợp với võ phu kia.
__ Ý nghĩa của nó đối với bọn
họ vượt xa những cuốn linh
'. pháp khác.
Diễm Sùng Chướng khẽ nhíu
mày, nhận lấy bảo đan, sau
đó đứng nguyên tại chỗ âm
: thầm suy nghĩ. Cũng không
phải gã lo lắng Thẩm Nghỉ
gây ảnh hưởng đến mình.
__ Chưa nói đến chuyện tuổi
tác của hai người chênh lệch quá lớn, chỉ cần tính tới địa vị
: của gã tại Bàn Sơn Tông thôi,
nó cũng đủ vững vàng để
- giúp gã không cần phải đi cân nhắc đến những thứ lung tung này.
__ Chủ yếu là ngay trước mặt
mấy vị Đạo Tử Nam Hồng, lại
nhòm ngó tới đệ tử của tông môn người ta, thật sự không phải hành động thẳng thắn vô tư gì.
Nếu nói ra ngoài kiểu gì
_ cũng làm người ta chế nhạo.
Diêm Sùng Chướng có phần do dự lại không khỏi đưa ánh
mắt nhìn về phía Dương Vận
': Hằng, muốn thương lượng
với đối phương một phen. Đúng vào lúc này, gã lại bắt
' gặp một chút biến hoá dị
thường trên khuôn mặt già
- nua của vị đại trưởng lão quắc thước kia, chỉ thấy da mặt lão đột nhiên nhăn nhúm kịch liệt, đôi đồng tử cũng
- theo bản năng mà co rút lại,
không ngờ lão lại lộ ra vẻ
' nghiến răng nghiến lợi thất thố như vậy.
"Hắn... Hắn..."
"Diêm Đạo Tử!"
Đột nhiên Ngụy Nguyên
Châu hô nhỏ một tiếng.
Diễm Sùng Chướng vội vàng
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
Ngụy Nguyên Châu và Tô Hồng Tụ đã mơ hồ ngăn ở
: phía trước mình, mà Bạch Vu
thì dứt khoát đi đến cuối
: cùng, bảo vệ Thẩm tiểu hữu đang khoanh chân ngồi bên cạnh.
Nguyên nhân sinh ra biến
hóa như vậy chỉ đơn thuần là
' Thẩm Nghỉ vẫn luôn an tĩnh ngồi xếp bằng dưới đất, nhưng bỗng nhiên bộ áo đen trên người lại bị mồ hôi thấm ướt, có cảm giác hắn vừa mới
rơi xuống nước.
Đã vậy, khuôn mặt vốn trắng nõn dưới những sợi tóc màu đen nhánh kia lại đột nhiên hiện ra vài phần bệnh trạng
: tựa như dầu hết đèn tắt. Ngay cả đôi môi cũng không còn huyết sắc.
Diễm Sùng Chướng nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, gã há miệng như muốn nói gì
đó nhưng lại không nói nên
lời. Gã gian nan nuốt một
ngụm nước miếng, cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng phục hồi lại tỉnh thần.
Đối mặt với cái nhìn chăm
_ chú có phần bất thiện của ba
- Vị Nam Hồng Đạo Tử, gã
chẳng còn chút hào hứng nào để giải thích, chỉ đưa viên bảo
đan trong tay tới, nói: "Đây là
- tình huống bình thường, cho
hắn ăn đi... Sư tôn của ta còn đang bế quan trong tông đấy, : nếu thực sự muốn động thủ, cũng không cần đi vận dụng - loại thủ đoạn bỉ ổi như vậy." Tô Hồng Tụ chăm chú quan sát những biến hoá mới phát sinh trên gương mặt Diêm Sùng Chướng, đột nhiên lại ' có một loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu. Còn nhớ lúc ở trong Thiên Kiếm Tông, ngẫu nhiên nàng đến chỉ điểm một chút cho _ đám đệ tử thân truyền còn lại, những người đó cũng sẽ lộ ra vẻ mặt tương tự. Bộ dáng này, nàng đã trông thấy quá nhiều. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ... Vị
trước mặt này chính là Đạo
Tử Bàn Sơn Tông, thực lực
: tuyệt đối không thua kém nàng, tại sao đối phương lại toát ra vẻ mặt như vậy đối với Thẩm Nghi?
Rốt cuộc là Thẩm tông chủ
' đã làm gì ở trong ngọn núi này?
"Đa tạ Diêm đạo hữu." Tô
Hồng Tụ lập tức gật đầu ra
hiệu cho Ngụy Nguyên Châu
nhận lấy đan dược, nhưng
: cũng không đưa cho Thẩm
Nghi dùng. Dựa theo trực giác của nàng, hẳn là bây giờ
Bàn Sơn Tông không có ác ý
với Thẩm Nghi, nhưng thân phận của Thẩm tông chủ lại quá cao, với địa vị của mấy tên Đạo Tử các nàng, trừ phi : thực sự không còn cách nào
khác, nếu không tuyệt đối
không có tư cách cho hắn ăn
đan dược dưới tình huống bản thân gần như không biết gì.
"Đột nhiên trong lòng ta có chút mất mát." Diêm Sùng Chướng xoay người, dường như đã không để ý đến
chuyện thất thố vừa rồi. Và có
lẽ chỉ một mình vị Dương đại
- trưởng lão đã từng quan sát
ngọn núi này, mới có thể hiểu được tâm trạng của gã bây
giờ.
"Ta cũng không hiểu lắm." Vất vả lắm Dương Vận Hằng : mới kiềm chế được nỗi rung động trong lòng, sau đó liên tục cười khổ không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận