Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 728: Thế Giới Bên Ngoài!

Chương 728: Thế Giới Bên Ngoài! Chương 728: Thế Giới Bên Ngoài!
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi
: trực tiếp lướt qua đống tranh
cuộn, đi về phía cái giá đỡ
: được đặt ở chỗ sâu nhất bên trong căn phòng. Có mười mấy món pháp bảo đang bày ra ở nơi này, nhưng đồ vật
được lão cầu cất giấu cũng
tương đương với đã trải qua
sàng lọc một lần rồi. Chỉ có điều lúc trước, nó đã mang ra phân phát cho chúng yêu, khiến số lượng
còn tồn lại trong này hơi ít.
Thẩm Nghi chú ý tới một
chiếc nhẫn ngọc xanh, cũng thuận tay đeo nó lên ngón
cái. Tình huống cũng không
: khác là mấy so với suy đoán
của hắn, món đồ chơi này đúng là bảo cụ trữ vật, hơn : nữa không gian bên trong còn lớn hơn tổng số không - gian của mấy cái túi trữ vật trên người hắn cộng lại Theo lý mà nói, đây đầu là nội tình của tông môn, nhưng bây giờ bên trong Thiên Yêu quật vẫn là một mảnh hỗn độn, nên để trong tay hắn để bảo quản sẽ tốt hơn. Hắn nhẹ nhàng phất tay áo, trực tiếp thu toàn bộ những món pháp bảo này vào trong : nhân, chờ về sau có rảnh lại chậm rãi nghiên cứu. Làm xong tất cả những : chuyện này, Thẩm Nghi mới quay đi, một lần nữa trở về đại điện.
Nhìn mọi người đang cố gắng : kiềm chế nỗi chờ mong trong lòng để yên tĩnh chờ đợi hắn trở lại, Thẩm Nghỉ khẽ hít sâu
một hơi, cũng đưa mắt nhìn
: về phía màn sáng kia.
Ngay sau đó, hắn chậm rãi bước ra, thân hình trôi bồng bầnh trong màn sáng.
Trên một ngọn núi cao chót
Vót, có một cái đài cao cực kỳ
to lớn rộng gần ba trăm trượng, tính chất như bạch ngọc. Bên trên có một bức
: phù điêu Nam Dương, ngay
cạnh bức phù điêu nọ là tám cây trụ tròn thẳng tắp, trên
- thân trụ có khäc hình long
phượng, khí thế hùng hồn,
: cùng nâng một bức thạch điêu hình tròn giống như mặt trời lên cao.
': Mà ngay phía trên cái đài cao
rộng lớn này, Diệp Văn Huyên
_ đã tiến vào từ khá lâu trước đó nhưng vẫn không rời đi, chỉ có chút bứt rứt, đang khoanh tay đứng thẳng, cả vầng trán bóng loáng cũng
đổ đầy mồ hôi.
Ngay phía trước nàng, tại
vách núi bên rìa cái đài cao kia, đang có một vật khoanh
chân ngồi. Sở dĩ nói là "Vật",
bởi vì tuy thứ này có hình người, nhưng toàn thân đầy vỏ cây khô héo, thậm chí trên
' người còn mọc ra dây leo.
Dưới thân nó nối liần với Nam
: Dương sơn, cũng không biết nó đã ngồi ở chỗ này bao lâu rồi.
' Diệp Văn Huyên chưa bao giờ
tưởng tượng nổi, rõ ràng
' nàng vừa mới trốn khỏi nanh vuốt của lão cẩu, còn đang cho rằng bản thân có thể như cá vượt biển rộng, lấy được tự do, thì ngay sau đó, lại
chạm mặt với một tồn tại
_ đáng sợ như thế.
Nếu nói cảm giác Trương Lai Phúc mang đến cho nàng
chính là một vách núi cao
chót vót không thể với tới, thì
con quái vật trước mặt này, ngay cả dũng khí nhìn thẳng
: vào đối phương nàng cũng
không có. Đối phương chỉ an tĩnh ngồi như thế, lại khiến cho Diệp Văn Huyên phải ngây ngốc
_ đứng ở chỗ này hồi lâu cũng
không dám nhúc nhích.
Chẳng lẽ thế đạo bên ngoài này còn hung hiểm hơn Nam Dương tông kia?
Đúng vào lúc này, đột nhiên
Diệp Văn Huyên lại nghe
: được mấy tiếng xé gió truyền
ra.
Rào rào!
Gần như ngay lập tức, nàng trông thấy sáu tấm Đạo Bài
từ phía chân trời lướt đến,
bọn chúng trực tiếp bao vây
: toàn bộ đài cao, một mực treo lơ lửng ở giữa không trung, tản ra một quầng sáng mờ nhạt.
Diệp Văn Huyên sợ tới mức
' lảo đảo cả người, toàn thân căng cứng, lại phát hiện dường như mục đích của những tấm Đạo Bài kia không phải là mình.
Nàng vô thức quay đầu nhìn
- lại, đã trông thấy mười mấy
bóng người quen thuộc. Vết máu trên người vị thanh niên
đi đầu kia còn chưa khô,
: nhưng bộ áo bào màu trắng
Nam Dương đang được hắn khoác lên cơ thể lại chói mắt : đến thế, nó tạo thành một sự đối lập rõ ràng với bộ đồ trên : người nàng. Hắn... Hắn thắng? ' Diệp Văn Huyên ngây ngốc một hồi, đột nhiên trong đáy ' lòng trào dâng một niềm hối hận nồng đậm. Nàng nhìn thấy bóng dáng của Đồng Tâm Xuyến và Nhiếp Quân ở sau lưng Thẩm _ Nghỉ, ngay cả hai người này : cũng có vẻ bình yên, không hề tổn hao gì, thì với thực lực của nàng lại càng không thể sẽ xảy ra chuyện. Nếu quan sát thêm một chút thì tốt rồi.
Sau khi cảm nhận được ánh
: mắt phức tạp của đám đồ đệ kia, Diệp Văn Huyên chậm rãi siết chặt tay rồi hừ lạnh một tiếng, dời ánh mắt đi.
Không cần biết nói như thế
' nào, mục đích của nàng đã đạt được rồi. Từ đây, nàng có thể bước vào thiên địa chân chính, ngao du tứ hải, tiếp tục tìm kiếm đại đạo.
ñ
Thẩm Nghỉ cũng thoáng run lên một cái, không phải vì
Diệp Văn Huyên vẫn còn ở
- chỗ này, mà vì hắn chưa bao
giờ nghĩ tới, sau khi đi ra khỏi màn sáng, sẽ nhìn thấy cảnh
tượng như vậy.
: Tấm Đạo Bài trong lòng bàn tay hắn khẽ chấn động, dường như nó đang đáp lại sáu tấm Đạo Bài trên trời.
: Động tĩnh như vậy, rất dễ
khiến người ta liên tưởng đến
cái tên là Minh tông kia. Nhưng hắn chỉ vừa mới bước ra khỏi Nam Dương tông, đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ rồi, nghĩa là bọn họ vẫn luôn chú ý đến tình huống ở nơi đầy?
Đã như vậy... Thì vì sao gần mười vạn năm trôi qua, bọn
họ vẫn không tiến vào Nam
: Dương tông? Cứ như vậy trơ
mắt nhìn thế giới bên trong bị lão cẩu làm hại?
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên
: bên trong một tấm Đạo Bài có khắc hoa văn loan nguyệt trên không trung, lại truyền ra một giọng nói nghiêm túc
- nhưng ẩn chứa một tia mừng
rỡ mơ hồ đến không thể cảm
' nhận được rõ ràng của trung niên: "Hoan nghênh trở về." Lời còn chưa dứt, rốt cục một tấm Đạo Bài khác bên trên có
khắc hình một thanh kiếm
_ sắc cũng lên tiếng. Lần này,
: không chỉ có phát ra âm
thanh, thậm chí phía trên tấm Đạo Bài kia còn xuất hiện một
luồng hư ảnh đang ngồi ngay
: ngắn trên bồ đoàn. Đối
phương cũng là một nam nhân trung niên để râu dài,
: lông mày sắc nhọn, phong
mang tất lộ. Gã đảo mắt nhìn
: qua mọi người: "Đầu là hạt giống không tệ, có thể thoát thân ra khỏi Tiềm Uyên, coi như thân có Long Tướng."
Theo sau đó, ánh mắt của gã
rơi xuống người Thẩm Nghị, lại nghiêm túc cười nói: "Các ngươi có nguyện bái nhập vào Thiên Kiếm Tông ta hay không? Không cần quan tâm
đến tu vi cao thấp, đầu có thể
tiến vào nội môn tu tập, nếu
: cần cù cố gắng, ngày sau
cũng có cơ hội chen chân vào
hàng ngũ thân truyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận