Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 788: Ta Thấy Đạo Hữu Có Vài Phầ...

Chương 788: Ta Thấy Đạo Hữu Có Vài Phầ... Chương 788: Ta Thấy Đạo Hữu Có Vài Phầ...
"Ách." Tiểu cô nương đằng
sau đang vềnh tai nghe lén,
chợt thấy mình bị người ta
: bắt được quả tang, trong lòng có chút ngượng ngùng cười hai tiếng: "Hắc hắc."
"Ta thấy đạo hữu có vài phần
tư sắc... Phi! Có chút khí độ
' bất phàm, lại dường như đang bị chuyện gì đó làm phiền lòng, không bằng hãy nói ta nghe một chút. Ta cũng là đệ tử Bảo Hoa tông, nói
không chừng sẽ có thể giúp
được đạo hữu một tay." Nàng
: chắp tay sau lưng, tùy tiện đi
tới.
Nghe vậy, Trương gia khẽ
- nhíu mày, cung kính hành lễ,
sau đó trầm mặc lui ra sau lưng Thẩm Nghi. Lý do của : nữ nhân này nghe có chút hoang đường, nhưng lẫy kinh : nghiệm của lão để phán đoán... bỗng nhiên lại cảm thấy đó chính là sự thật. "Ta chỉ muốn hỏi một chút về chuyện đan độc." Thẩm Nghỉ ' cũng không che giấu, đây vốn không phải là bí mật không thể tiết lộ ra ngoài. Vừa lúc hắn cũng muốn tìm xem có biện pháp nào khác ngoại trừ Bảo Hoa tiên tử hay không. "Đan độc?" Tiểu cô nương kia tỉnh tế đánh giá Thẩm Nghỉ một phen, sau đó nhíu mày theo bản năng nói: "Xì! Đây đâu phải là trúng đan độc, rõ ràng là đan độc mọc trên người ngươi mà.”
Dứt lời, bỗng nhiên nàng đảo
: mắt một cái, lại nói tiếp: "Nhưng đúng là thủ đoạn của Bảo Hoa tông ta đã nổi tiếng khắp gần xa rồi, chỉ cần phục
dụng một viên Bảo Hoa đan,
ít nhất cũng có thể giúp
' ngươi giảm bớt được ba thành đan độc, nhưng ngươi định lấy cái gì để trao đổi đầy?"
Nghe được cái tên Bảo Hoa
Đan, sắc mặt Trương gia và
: Lưu Tuấn đồng thời biến hóa,
thứ này gần như đã đạt tới tầm tiên đan diệu dược đối
với người bình thường rồi,
: tuyệt đối là bảo vật chỉ được
nghe qua trong lời đồn đại. Làm sao khi cái tên đó bật ra
: từ trong miệng cô nương
trước mặt này, nó lại giống
- như đồ vật trên tay nàng ấy, có thể tùy tiện lấy ra? "Đạo hữu muốn đổi cái gì?"
' Thẩm Nghi chú ý tới vẻ mặt
biến hóa của hai người bên
' cạnh, rốt cục trong mắt cũng nhiều thêm mấy phần nghiêm túc. Hắn lại một lần nữa nhìn về phía nữ nhân kia.
Cô nương ấy khoát tay, cười
. khanh khác bác bỏ: "Bảo Hoa
: Đan kia đắt quá, ta không đổi
được đâu, ngươi tự mình kiếm đi. Hai chúng ta hợp tác
đi làm việc cho Bảo Hoa Tông, ta kiếm chút thanh danh và
cống hiến, còn đan dược
thuộc về ngươi. Thế nào?" "Tiền bối..." Trương gia lặng lẽ lắc đầu với Thẩm Nghi.
': Chưa nói đến chuyện loại bảo
vật như Bảo Hoa Đan này, có
' phải thật sự sẽ đổi được nếu đi làm việc cho Bách Hoa tông hay không, chỉ cần cân nhắc đến chuyện về sau, nếu thật sự đổi được rồi, ai dám
cam đoan nữ nhân trước mắt
_ sẽ không đổi ý? Đến lúc đó,
: nếu nàng đổi ý, dứt khoát
trốn vào bên trong tông môn thì ai dám tìm nàng gây phiền
phức?
"Vậy tức là ngươi có cách sao?" Cô nương ấy nghiêng
đầu nhìn Trương gia, thản
nhiên hỏi. "Ta... Sao ta có được bản lĩnh ấy chứ?" Trương gia vội vàng lúng túng lui về phía sau, thứ
_ đồ chơi này, dù lấy cái mạng
của lão ra, cũng tuyệt đối
' không có đường để trao đổi. "Vậy nghĩa là đồng ý rồi sao?" Cô nương nọ mỉm cười hỏi.
"Thẩm tiền bối yên tâm, nếu
_ đến lúc ấy nàng đổi ý, ta sẽ có
: biện pháp... Lần này là thật
sự có biện pháp!" Rốt cục Lưu Tuấn cũng chen miệng vào,
thành khẩn thề thốt.
Gã từng nghe được từ chỗ tỷ tỷ của mình, nàng nói rằng : Bảo Hoa tiên tử rất giảng nghĩa khí, cũng chán ghét loại người lật lọng. Nếu như vị cô nương này dám nói không giữ lời, làm bại hoại danh dự của Bảo Hoa Tông, gã chỉ cần đưa một câu nói lên trên, tiên tử tuyệt đối sẽ ' không bỏ qua cho nàng ấy. Thẩm Nghi im lặng liếc nhìn tiểu tử này một cái, thoáng trầm ngâm hồi lâu, sau đó : khẽ gật đầu nói: "Được, vậy lúc nào sẽ xuất phát." Xét cho cùng, hắn vượt núi vượt biển tìm đến nơi này, cũng không thể đi một chuyến tay không được, chưa
: nói đến chuyện đan dược, chỉ
cần tính đến trường hợp bản
: thân có thể dùng tên tuổi của người khác, kiếm thêm chút tuổi thọ của yêu ma cho mình, hắn đã cảm thấy đây là
lựa chọn không tệ rồi.
"Bây giờ cũng được." Cuối cùng cô nương kia cũng chen vào đám người, bày ra bộ dáng như đại tỷ dẫn đầu, nói: "Chờ đã, ngươi là Phản Hư
tầng hai đúng không? Cứ chờ
. một chút để ta nhìn xem có
nhiệm vụ gì hay không đã." Dứt lời, nàng lập tức lấy một
miếng ngọc giản ra bắt đầu tìm đọc, đồng thời trong lòng cũng vui như nở hoa. Thân là tồn tại được chú ý nhất bên
trong tông môn, khẳng định
là nàng không thể tự mình
: động thủ được rồi, xét cho cùng, hai tầng Tiên Cung lại cộng thêm ba tầng Linh Cung của nàng, một khi tế ra, rất
- dễ bị người bên ngoài phát
hiện. Mà nàng vẫn còn muốn
' chơi thêm một đoạn thời gian nữa, đương nhiên là phải đi tìm một kẻ bên ngoài tông môn tới làm tay đấm cho mình rồi.
Tuy Phản Hư tầng hai hơi
: thấp một chút, nhưng dung
mạo của kẻ này cũng không tệ, không cao không thấp,
cực kỳ thích hợp. Mà nói cho
cùng, nàng cũng chỉ muốn
được trải nghiệm cảm giác hành hiệp trượng nghĩa, trừ : bạo giúp yếu mà thôi, không cần thiết phải chơi quá lớn. "A, Tiêu gia bảo, nhiệm vụ này đã được treo lâu như vậy rồi lại không có người tiếp _ nhận, cái đám quỷ lười kia." Nàng nhăn nhăn mày, ngay sau đó lại tràn ngập lòng tin nói: "Vậy để bản hiệp nữ đến thử tay nào! Xuất phát!" Thẩm Nghi thoáng trầm mặc - thật lầu, đột nhiên trong lòng lại có chút hối hận. Vì sao hắn lại có cảm giác bản thân đang chơi trò đóng giả gia đình với một đứa nhóc con chứ? Nói thật là hiện giờ hắn thực : sự không xác định được, rốt cuộc là nữ nhân này có thể - lấy ra thứ mình muốn hay không. Nhưng đương nhiên, đã phóng lao thì phải theo lao, dù gì cũng nhận lời rồi. Thẩm Nghi thu lại tâm thần, giơ tay nói lời từ biệt với Lưu Tuấn và lập tức rời khỏi Bảo Địa tông môn. Bảo Hoa tông cũng là một thế : lực lớn có được Hợp Đạo Bảo Địa. Mặc dù không khí phái bằng Nam Hồng Thất Tử, nhưng cũng có thể phù hộ tứ phương, tiên danh hiển hách. Chỉ có điều... tiểu cô nương
này tự xưng mình là đệ tử
xuất thân từ thế lực lớn như
Vậy, nhưng ra bên ngoài lại không biết đường.
"Nhìn cái gì... Ngươi từ bên ngoài tiến vào, chẳng lẽ ngươi không biết đến Tiêu ' gia bảo kia như thế nào sao?"
Bảo Hoa tiên tử có chút lo
lắng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận