Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 780: Chỉ Vì Lần Trước Ta Từng Đáp...

Chương 780: Chỉ Vì Lần Trước Ta Từng Đáp... Chương 780: Chỉ Vì Lần Trước Ta Từng Đáp...
Lý Huyền Khánh đã tận lực
: làm cho giọng nói của mình
tràn ngập ý tứ cảnh tỉnh,
: không ngờ khi Thẩm Nghỉ nghe đến từ ngữ mấu chốt "Hơn mười năm" kia, hắn lại theo bản năng nhẹ nhàng thở
ra một cái.
Lần này, Lý Huyền Khánh - người có tâm lý cực kỳ cứng cỏi, ngay cả khi nhìn thấy Thiên Cung cũng chỉ hơi có chút hoài niệm mà thôi - rốt
cuộc cũng phải để lộ ra một
chút kinh ngạc: "..."
"Đa tạ Huyền Khánh tiền bối đã nhắc nhở." Thẩm Nghi
chắp tay lại, sau đó xoay
: người đi ra bên ngoài đại
điện. Trong lòng hắn vừa sinh ra một chút suy nghĩ. Lần
trước, hãn từng nghe nói tới
thanh danh của Huyền Khánh
ở Dư thị, dường như đối phương từng cứu vị tu sĩ bị Thủy tộc làm bẩn kia, mà đến hiện tại, chưa qua được bao
nhiêu ngày, lại thấy một cái
Bảo Hoa tông xuất hiện rồi. Vị tiền bối này, cũng chưa chắc đã chất phác giống như vẻ bề ngoài.
"Phù." Thẩm Nghi chậm rãi
bước ra khỏi đại điện tổ sư,
: một lần nữa cảm nhận được
đống đan độc đang chồng chất trong cơ thể. Kỳ thật mỗi
lần xuất thủ, hắn đầu có thể
cảm nhận được những thứ
này đang gây ảnh hưởng đến mình, chỉ vì trước kia trong cơ
: thể hắn cũng có một đống đồ
vật rối loạn lung tung, vì vậy
: mới không quá mức coi trọng chúng.
Không ngờ tình huống này lại rất nghiêm trọng.
Hắn lật xem tấm bản đồ trong đầu, chỉ dựa vào khoảng cách dài dằng dặc trên đó, là đủ để khẳng định nơi có tên là Bảo Hoa tông
kia, vốn không phải một
_ trong Nam Hồng Thất Tử rồi.
Bọn họ là tông môn bên
ngoài.
Loại chuyện này, nếu lại đi
tìm Thanh Nguyệt tông nhờ hỗ trợ thì thực sự là không
thích hợp.
: Thẩm Nghi gọi Trương Lai Phúc ra. Có vẻ như hiện giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại con chó này là có thể trợ giúp
_ được. Thực lực của cả hai đều
chỉ tương đương với Phản Hư
' tầng bốn, mà trong đó, con chó kia còn thuộc về loại yêu ma có thiên phú huyết mạch cực kém, chỉ có thể chiến đấu với một vài tồn tại có cảnh
giới thấp hơn nó. Thực lực
_ như Vậy, hiển nhiên là không
: đáng chú ý trong phạm vi
Nam Hồng, nhưng dù sao, hắn cũng phải đi ra bên ngoài
nhìn một cái.
Thẩm Nghi ngoái đầu lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Mảnh
': Nam Dương Bảo Địa này, nếu
không đi đến tình cảnh bất
: đắc dĩ không có cách nào khác nữa thì hắn cũng không muốn chắp tay nhường nó cho người khác.
Cảnh giới chỉ là thứ yếu, dù
sao trong thiên hạ cũng không chỉ có duy nhất một khối Bảo Địa này, nhưng bên trong khối Bảo Địa này lại có quá nhiều người từng giúp
đỡ hắn, nếu bảo hắn giao
_ tính mạng của những người
: này vào tay một kẻ xa lạ, đặc
biệt còn có vết xe đổ của Nam Dương tông trước kia, Thẩm
Nghi thực sự có chút không
yên tâm. Hj "
"
Đến đây, hắn thu lại tâm
- thần, bắt đầu đi về phía Dư thị nhất tộc.
Quá trình luyện đan đột phá của hắn đã kéo dài hơn mười ngày, trong khoảng thời gian ' này, Lý Thanh Phong đã sớm
sắp xếp ổn thỏa cho đám
đồng minh mới tới kia.
Lại được sự phân phó của Thẩm Nghị, gã trực tiếp phân _ phát số lượng nguyệt châu khống lồ kia xuống dưới.
Những hạt châu này vốn không có tác dụng đối với tu sĩ Phản Hư, nhưng đối với Luyện Khí cảnh và Hóa Thần
cảnh, tác dụng của chúng lại
tuyệt đối sánh ngang với mỹ
: từ “tiên đan diệu dược”. Một viên nguyệt châu vào bụng cũng giống như Phá
: Võng Đan nhưng không có
một chút tác dụng phụ nào. Nếu nhất quyết phải nói rõ ra thì tác dụng phụ duy nhất của loại “tiên đan diệu dược” này chính là nếu cứ dựa vào
nguyệt châu để chồng chất tu
vi lên, có lẽ sẽ tạo thành đạo
: tâm không quá vững chắc. Vì
vậy dưới tình huống bình thường, tiên tông với thực lực
cường hãn chân chính, đầu
: không quá ưa thích những
vật phẩm như vậy. Cũng giống như Hóa Thần : Đan, đối với đệ tử có tư chất tốt, bọn họ đều không cho : phép đối phương dùng. Chỉ có từng bước từng bước đi tới, mới có thể tôi luyện tâm trí đến trình độ kiên định - đáng tin nhất, cũng có thể đi được xa hơn. Nhưng các tu sĩ trong Nam Dương tông lại không có nỗi băn khoăn này. Bởi vì bản thân bọn họ đã phải thừa nhận điều kiện gian khổ vượt _. Xa đám tu sĩ bên ngoài không biết bao nhiêu lần rồi. "Thế nào, đã quen chưa?" Thẩm Nghi đi đến bên cạnh một cái hồ nước, nhìn dãy
: nhà mới được xây lên, nhẹ
giọng hỏi một câu. Ở thời điểm hiện tại, mặc dù trên gương mặt nhóm tộc nhân của Dư thị nhất tộc
: đang không ngừng lui tới bên
kia vẫn có chút lo lắng và mất
tự nhiên, nhưng ai nấy đầu không thể che giấu được vẻ vui mừng thường ánh lên trong đáy mắt.
Sau khi cảm nhận được khí
_ tức tới gần, Dư Tổ đã sớm đi
ra bên ngoài nghênh đón,
vừa nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt bà hơi có chút xấu hổ
đáp: "Hồi bẩm tông chủ... Cái
: này thì có gì mà quen với
không quen chứ... Có thể ngài còn không rõ lắm,
: nhưng đối với tán tu vốn lang
thang bên ngoài như chúng
_ ta, có thể tiến vào Hợp Đạo Bảo Địa, đã là một chuyện cực kỳ tốt đẹp cần dâng hương lên tổ tiên rồi."
Đến hiện giờ thì xem như bà
ấy đã nhìn ra, vị Thẩm tông chủ này vốn không biết phần thưởng hắn ban xuống cho bọn họ phong phú đến mức nào.
Nói một cách đơn giản, khi ở
: bên ngoài, tùy tiện một tu sĩ
Phản Hư trung kỳ nào đó cũng có thể đánh cho bọn họ
thương vong thảm trọng,
': nhưng bây giờ, khi đã tiến
vào Nam Dương Bảo Địa, có đại trận bảo hộ, ngay cả tu sĩ
: đã bước lên Bạch Ngọc Kinh
cũng rất khó sinh ra ảnh
: hưởng gì đối với đám người Dư thị này. "Cảm tạ đại ân đại đức của
' tông chủ, Dư thị trọn đời khó
quên." Dư Tổ cung kính cúi
người hành lễ: "Lần này ngài tới đây, nhất định là có điều gì cần phân phó. Mong ngài hãy nói ra, chúng ta sẽ cố gắng hết sức đi hoàn thành."
"Tạm thời còn không có việc
gì, chỉ vì lần trước ta từng
đáp ứng với ngươi." Thẩm Nghi lắc đầu rồi nhẹ nhàng
đặt tay lên vai bà lão. Dư Tổ vừa mới kết bạn với
:: Thấm Nghi không lâu, dù
trong lòng cảm ơn vạn phần
: nhưng vẫn theo bản năng muốn tránh né một chút. Có
điều chỉ nháy mắt sau, bà ấy đã phản ứng lại, vội vàng
': muốn ngừng động tác tránh
né kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận