Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 833: Đạo Pháp Tự Nhiên!

Chương 833: Đạo Pháp Tự Nhiên! Chương 833: Đạo Pháp Tự Nhiên!
Nói đến đây, đột nhiên cảm xúc trong lòng Ngụy Nguyên Linh lại có chút kích động: "Ta : chưa bao giờ nhìn thấy hạng người nào ra tay tàn nhẫn như hắn, kể cả khi Lật sư đệ đã tế ra Đạo Cung, đã hô chỉ giáo, hắn vẫn muốn giết sư đệ! Tu sĩ tâm tính như vậy, có ' gì khác Ma tông? Làm sao có thể phục chúng?" "Ồn ào." Nam nhân này chính là huynh trưởng ruột thịt của Ngụy Nguyên Linh, được : xưng tụng là Lưu Vẫn Thượng : Nhân, đệ tử thân truyền của tông chủ, đã đăng cơ lên Bạch Ngọc Kinh, Ngụy Nguyên Châu. Một câu nói lạnh nhạt của gã lại lập tức khiến những lời ấm
: ức kể lể của Ngụy Nguyên
Linh đột nhiên ngưng bặt. Sau đó, gã một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Lật Vũ đang nằm trong ngực mình:
"Ngươi thấy thế nào, bị
thương nặng như vậy, có
muốn trả thù không?" "Ta..." Lật Vũ run rấầy cả người, một mực nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh
kia, sau khi trầm mặc thật lâu
. mới lắp bắp nói: "Hồi bẩm
: Ngụy sư huynh, là Lật Vũ sai
rồi."
"Ngươi ít khi rời tông, lần này
chỉ đơn thuần là ôm tâm tư
vui đùa, hiện giờ lại bị trọng thương, rốt cuộc là làm sai
: chỗ nào rồi?" Ngụy Nguyên
Châu vẫn dùng vẻ mặt không
: hề bận tâm hỏi thêm câu nữa. Nghe lời nói của truyền vào,
_ Lật Vũ chợt cảm thấy cơn đau
đớn toàn thân đã giảm bớt đi
' không ít, lúc này, bên tai gã lại vang lên lời nói của Thẩm Nghi lúc trước, gã mới vội vàng xấu hổ nhắm mắt lại, nói: "Thứ Lật Vũ đùa bỡn lại
là tính mạng của người khác,
thứ Lật Vũ đùa bỡn lại là đại
Sự của tông môn Bảo Địa
truyền thừa, Lật Vũ tội đáng
chết vạn lần." Rốt cuộc khóe môi Ngụy
': Nguyên Châu cũng có thêm
một phần ý cười, nhưng rất
: nhanh đã thu hồi lại: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta đi
phân trần với Loan sư phụ, khuyên ngài ấy không nên
' xúc động. Việc này dừng ở
đầy, có được không?" "Mọi chuyện đầu nghe theo Ngụy sư huynh an bài." Lật Vũ gật đầu nói.
Trong lúc hai người bọn họ
nói chuyện với nhau, Ngụy
: Nguyên Linh lại bị lạnh nhạt
ở một bên, trong lòng có chút
bối rối không biết nên làm gì.
Đúng vào lúc này, nàng lại nghe thấy giọng nói ôn hòa :. của huynh trưởng truyền đến, thậm chí đối phương : còn vẫy vẫy tay với mình: "Lại đầy một chút." "Ách." Trên mặt Ngụy Nguyên - Linh lộ vẻ kinh hỉ, nàng vội vàng bước nhanh tới. Nhưng vừa mới đi tới trước người đối phương, đã trông thấy một luồng khí tức ác liệt bỗng nhiên hội tụ ngay trong lòng bàn tay còn chưa buông xuống của huynh trưởng, rồi : ngay dưới cái nhìn chăm chú của nàng, bàn tay kia ngang nhiên đập tới! '. Ba —— Cả người Ngụy Nguyên Linh giống như một chiếc bao tải bị đánh bay ra
' ngoài, säc mặt trằng bệch,
còn mang theo vẻ kinh hãi tới
: khó có thể tin nổi vào mắt mình. Cùng thời điểm ấy, năm sợi
_ xích tỉnh tế giống như Giao
Long, trực tiếp soạt soạt soạt
bay tới, hung hăng chiếm cứ khuôn mặt của nàng, rồi bỗng nhiên phong tỏa mi tâm.
"Ngươi cũng xứng sử dụng
Đạo Cung?" Ngụy Nguyên
: Châu hờ hững nhìn nàng,
trước khi nàng rơi xuống đất,
lại lật tay ấn xuống.
- Chỉ thấy một đám mây trắng
đầy trời bỗng nhiên hội tụ lại, nhanh chóng hóa thành một
tòa bảo tháp chín tầng.
Một tiếng “Ầm vang” truyền đến, bảo tháp hung hăng đè thẳng xuống người Ngụy Nguyên Linh, sau đó co lại chỉ
- lớn bằng bàn tay. Đồng thời
những sợi xiầng xích trên mi
' tâm Ngụy Nguyên Linh lại một lần nữa lan tràn ra ngoài, gắt gao trói tứ chi của nàng lại, treo ở trong tháp.
Ngụy Nguyên Châu vung tay
áo lên, dứt khoát ném tòa
: Bạch Vân Bảo Tháp nọ về
phía sau núi: "Khi nào Thẩm tông chủ tha cho ngươi, khi
đó ngươi được đi ra, còn
: trước đấy, ngươi đừng có tu
hành nữa, chỉ làm lãng phí thiên tài địa bảo mà thôi." Nghe thấy động tĩnh, Lật Vũ - vô thức mở to mắt, đờ đẫn nhìn về phía sau núi, sau đó lập tức nói theo bản năng: "Thẩm tông chủ... Không có ' chuyện tới hạ lệnh ân xá đầu." Với tính cách sát phạt quyết đoán của đối phương, nếu gặp lại một lần nữa, chỉ cần có đủ thực lực, Lật Vũ cho rằng hắn sẽ một lần nữa hạ _ sát thủ với mình. Kẻ như vậy làm sao có thể tha thứ cho Ngụy sư tỷ? Ngụy Nguyên Châu cũng
': không để ý tới câu nói của đối
phương, chỉ lấy ra một phong
: thơ, nghiêm túc dùng đầu ngón tay phác họa lên đó, đợi sau khi viết xong, lại để vào trong tay Lật Vũ: "Làm phiền
: Lật sư đệ, giao phong thư này
cho sư phụ ngươi." Đám tu sĩ Bạch Ngọc Kinh này vốn tâm tư bất định, bây giờ lại tìm được một cái cớ để làm khó cho đối phương, cần
gõ một chút mới được.
Dứt lời, Ngụy Nguyên Châu
lại gọi ra một đám mây trắng, đưa Lật Vũ trở về động phủ
trưởng lão, còn bản thân gã
cất bước đi về phía Tổ Sư điện.
Trong đại điện yên tĩnh, chỉ
có khói xanh ngập tràn, gã cúi người hành lễ với bức tượng tổ sư cao lớn kia, sau đó xốc vạt áo lên, quỳ gối
_ trên tấm bồ đoàn, dõng dạc
nói: "Tham kiến sư tôn,
' Nguyên Châu sẽ thay xá muội, tới xin Thẩm tông chủ một phong xá lệnh."
"Có cần thiết phải làm như vậy hay không?" Bức tượng tổ _ sư chậm rãi mở to mắt, nói: "Cho dù nàng không ra tay, trưởng lão và đệ tử thân
truyền khác cũng sẽ không nhịn được, hơn nữa một khi bọn họ ra tay, tuyệt đối không giống như chơi đùa thế đâu."
Hiển nhiên, tông chủ cũng
: không phải là không biết tâm tư của đám người phía dưới, chỉ vì sau khi Hợp Đạo, đối phương càng tin tưởng khái
' niệm “thuận theo ý trời” mà
thôi. Đạo pháp tự nhiên, tự nhiên... chính là không can thiệp.
Ngụy Nguyên Châu nghe vậy,
_ lại chậm rãi chắp tay nói:
- "Quy củ chính là quy củ, hôm
nay Nguyên Linh đã phá hỏng quy củ, ta làm huynh
trưởng không nỡ giết nàng.
' Nhưng cũng hiểu làm như
vậy là trong lòng đã có tư tâm, nếu lần này không đưa
: ra một chút bồi thường đối
với Nam Dương tông, thì
: ngày mai, người ngoài cũng có thể đến đoạt Bảo Địa của Nguyên Châu. Nếu cứ tiếp tục như thế, Thất Tử chỉ còn lại
: trên danh nghĩa. Chết dưới
tay Long Cung Thủy tộc, cũng
' chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Nghe thấy lời nói như vậy, bức tượng tổ sư kia thoáng
yên lặng một chốc lát, bỗng
nhiên lại cười nói: "Ngươi
: không muốn Nam Dương Bảo
Địa ư? Vi sư có thể sống được
rất nhiều năm nữa đó."
Nghe vậy, Ngụy Nguyên Châu
cũng lộ vẻ tươi cười, rồi chậm rãi đứng dậy chắp tay nói:
"Đương nhiên là muốn, chỉ có
điều ta khinh thường dùng
loại thủ đoạn này để đoạt được nó mà thôi, đệ tử xin cáo lui."

Bạn cần đăng nhập để bình luận