Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 867: Duyên Thọ Pháp!

Chương 867: Duyên Thọ Pháp! Chương 867: Duyên Thọ Pháp!
Theo tiếng nói rơi xuống, lại
: thêm ba tòa Đạo Cung cao
tám tầng đột ngột xuất hiện
: ngay trên ngọn núi, đồng thời cũng có mấy bóng người bay lên hư không.
Chỉ trong nháy mắt, luồng uy
áp nồng đậm này đã trực tiếp
' lấn át khí thế của đám người
Nam Dương tông.
Thẩm Nghỉ khẽ gật đầu, đối
: phương nói nhảm nhiều như
: Vậy, nhưng trên thực tế, thứ
đến tai hắn cũng chỉ là một
cầu nói mà thôi.
Vẫn phải tự mình làm! Ngay sau đó, một bóng người ': không lồ toàn thân màu thanh ngọc bỗng nhiên xuất : hiện. Theo tiếng cười điên cuồng kiêu ngạo truyền đến, con Thanh Tê khổng lồ trực tiếp bước qua trời cao, hung _ hăng đánh thẳng tới vách núi kial Đập cho ta! Đập cho tai Rắc —— Hệt như mặt kính, trên vách đá bỗng nhiên có thêm rất nhiều vết rạn, đó là dấu hiệu cho thấy pháp trận sắp bị phá vỡ. "Ngăn hắn lại!" Chung Quang Đức lập tức bấm niệm pháp quyết, đồng thời quát lớn một tiếng. Trong nháy mắt,
: đã có người lướt đến từ
không trung, hiển nhiên
: người này tu luyện Linh Khu Pháp, vừa lao đến đã ngang nhiên đánh về phía sau lưng Thanh Tê!
Nhưng gã này vừa bay được
' một nửa, toàn bộ thân thể lại bị người ta ầm ầm đập xuống, làm suối trong khô cạn, làm núi cao sụp đổ.
Đợi cho đến khi bụi mù tán
đi, một bóng người mặc giáp
: bạc toàn thân, vẻ mặt lạnh
lẽo, trong mắt mang theo nỗi sợ hãi thật sâu, đang bóp
chặt cổ tên tu sĩ kia rồi.
"Ta rất sợ... Ta thật sự rất sợi" Bóng người nọ âm thầm nỉ
: non, đột nhiên lại nện một
quyền vào đầu tu sĩ kia,
: quyền phong bị huyết tương nhuộm ướt.
"Sao ngươi dám nhìn thẳng lên trời xanh?"
Lại một quyền giáng xuống, đánh nát hai tròng mắt của tu sĩ kia. Không ngờ trong hành động của bóng người mặc ngân giáp này lại có mang
theo mẫy phần hương vị của
_ Thiên Diễn Tứ Cửu.
"Ngươi không sợ sao? Dựa vào cái gì mà ngươi không
sợ?”
Ở trước mắt bao người, bóng người mặc ngân giáp điên ': cuồng đấm lên thân thể tu sĩ kia, hung hăng nên cho thần : thể gã phải chui sâu vào trong dãy núi. Chỉ trong khoảnh khắc Chung ': Quang Đức bị cảnh tượng này làm kinh ngạc, con Thanh ' Tê bên kia đã đánh nát vách đá, để lộ ra tòa truyền tống pháp trận phía dưới rồi hung hăng vọt vào. Đến đây, rốt cục Thẩm Nghỉ _ cũng cất bước, đạp không mà - đi, thân hình hằn cũng nhanh chóng chui vào bên trong pháp trận kia. Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Chung Quang Đức đã biến thành trắng bậệch, gã theo ' bản năng muốn tiến lên nhưng vừa mới có động tác, đã bị một thân thể máu thịt be bét đập trở về. Vất vả lắm gã mới đẩy được _ thân thể kia ra, nhưng bỗng nhiên trong tầm mắt lại xuất ' hiện một khuôn mặt vặn vẹo nhưng không mang theo một chút biểu cảm nào. "Ngươi... Cũng không sợ?" Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai. Đột nhiên Chung Quang Đức run rẩấy cả người, thân hình vội vàng lướt ngược ra ngoài theo bản năng! "Ôi." Nhóm chấp sự Nam
' Dương tông vừa vô thức nuốt
ngụm nước miếng. Sao bộ
- Linh Khôi này càng nhìn càng thấy quen mắt, hơn nữa đối phương còn dữ dội hơn con
Thanh Tê lần trước một chút? Nhưng bọn họ không ngây ' ngốc quá lâu, đã vội vàng đạp
không mà đi, lần lượt chui
vào bên trong vách đá.
Vù vù... Thẩm Nghi nghe thấy tiếng gió bên tai, cảnh tượng . mơ hồ lướt qua trước mắt. Có : những con yêu ma với khuôn mặt dữ tợn chạy tới, dùng
móng vuốt sắc bén xuyên thủng ngực mình, lại có lần lượt từng gương mặt người quen mang theo nỗi sợ hãi tràn đầy, bị loạn đao xé rách, huyết tương văng tung tóe : khắp nơi, còn có Đại Yêu mang theo tỉnh hồng ngập trời lướt qua hư không, khiến cho thành trì dưới thân sụp đổ vỡ nát, tiếng oan hồn gào thét không dứt bên tai. Thẩm Nghi nhẹ nhàng vung tay áo, huyễn cảnh giả đến mức không thể giả hơn kia lập tức vỡ nát. Phải biết rằng, ngay khi còn dừng lại ở cảnh giới Hóa Thần, hắn đã tu tập Thần Hồn Pháp, tới sau Phản Hư, trong khi tu tập linh trận, thần hồn của hắn lại một lần nữa tăng vọt. Bởi vậy loại ảo cảnh thô thiển này đã rất khó sinh ra : hiệu quả gì đối với hắn. Thẩm Nghi ngước mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy phía sau truyền tống pháp trận là một cái hố sâu cực lớn cao ' chừng ngàn trượng, vách đá bốn phía thô ráp, cứ cách ba thước, lại đục ra một cánh cửa động chỉ vừa đủ cho một người ngồi xếp bằng. Trong mỗi cái huyệt động bên : dưới đầu có một bóng người đang ngồi. Những người này có tu sĩ, cũng có phàm nhần. Vẻ mặt bọn họ đều chết lặng, hai mắt nhắm lại, nhìn nhữ ngồi vững tựa chuông đồng, trên người không có một chút
ngoại thương, kỳ thực sinh cơ
ảm đạm, đã rơi vào tình
: huống đèn dầu khô kiệt cả rồi. "Phù." Thẩm Nghi thu hồi ánh
' mắt. Rất khó tính toán xem,
đến cùng là trong vách núi
' này đang có bao nhiêu người. Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Đào Nguyên sơn trang lại to gan đến mức dám nhòm ngó đến Bảo Địa của Tiên
Tông.
Ở một nơi nguy cơ tứ phía
như Nam Hồng, thì ngoại trừ Hợp Đạo Bảo Địa, phỏng
chừng những nơi khác khó
: mà cung cấp được số lượng
sinh linh khủng bố như thế, để đi lấp đầy một bức vách đá : bao phủ vực sâu nhìn không thấy đáy này. Về phần mục đích là gì, dựa vào loại ảo cảnh xâm thực vừa rồi, cũng có thể đại khái : phỏng đoán một phen. Không tổn thương da mặt, chỉ tra tấn nội tâm. Không thời khắc nào không trải qua chuyện làm nội tâm mình sợ hãi, mãi cho đến khi . tâm thần sụp đổ mới thôi. Oán khí ngút trời gần như đã nhuộm màn trời thê lương trên vực sâu này thành màu xám. Mà ở vị trí trung tâm của vùng màu xám ấy, lại có một hạt châu màu đen như
: mực, đang hấp thu khói xám
lượn lờ. Mỗi một luồng khói
: xám bay lên không trung, là có một bóng người đang ngồi xếp bằng trong vách đá rơi vào trạng thái lung lay sắp
đổ, sau đó rơi xuống phía
dưới, chìm sâu xuống núi
' xương trắng hôi thối kia. Rất nhanh, đã có đệ tử của Đào Nguyên sơn trang đi dọc theo thầm đá chật chội, túm
lấy một sinh linh khác, bổ
_ sung vào chô trống. Toàn bộ
- quá trình lưu loát như nước
chảy mây trôi, từ đầu tới đuôi đầu không cần bất kỳ một lời
chỉ huy nào.
"Ôi." Ánh mắt của Thanh Tê Trấn Thạch thoáng trở nên
ngưng trọng nhìn về phía hạt
châu kia, một mảnh sương
: mù màu đen trực tiếp nối liền hạt châu ấy với bóng dáng
già nua trên Bạch Cốt sơn.
- "Duyên Thọ Pháp mở ra lối
riêng? Lão già này đúng là
tiếc mạng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận