Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 709: Vị Trí Khác Nhau!

Chương 709: Vị Trí Khác Nhau! Chương 709: Vị Trí Khác Nhau!
Thần Phong Yêu Hoàng muốn
: hóa ra nguyên hình theo bản
năng, lại thấy thanh niên kia
: cúi người xuống, năm ngón tay thon dài bóp chặt lấy cổ nó, da thịt trên cổ điên cuồng rung động bành trướng,
: nhưng từ đầu đến cuối, vẫn
không thể đột phá được hạn
' chế của bàn tay kia. Thần Phong Yêu Hoàng trợn tròn mắt, miệng phun cuồng phong. Loại cương phong có
thể xé rách thân thể Nhiếp
Quân, lại chỉ có thể làm cho
: kim diễm trên người Thâm
Nghi hơi chập chờn lay động.
Tiếng gió trong miệng nó
càng thêm yếu ớt, chỉ có thể
đờ đẫn nhìn đối phương, từng tấc từng tấc bóp gãy cổ
của mình.
__ [ Giết chất Thần Phong Yêu Hoàng Hoá Thần Cảnh, tổng thọ chín mươi bảy ngàn năm, còn thừa mười sáu ngàn năm
: thọ nguyên, hấp thu xong ]
"Phù." Thẩm Nghi thoáng điều chỉnh hô hấp một chút, kim diễm nhộn nhạo trên người cũng từ từ chui xuống dưới da.
Thọ nguyên của hai con Đại
Yêu này không nhiều, nhưng
hắn đến đây chủ yếu là để thu thập Trấn Thạch, về phần
tuổi thọ của yêu ma, Thanh
: Hoa lấy sức một người, ngày
đêm không ngừng lui tới Cửu Châu, gần như đã chém được
: gần một nửa yêu ma tham
chiến rồi.
[ Thọ nguyên của yêu ma
còn thừa: 223 ngàn năm ]}
Tuổi thọ phong phú như vậy,
lại khiến cho tâm tình của
' Thẩm Nghi khá là phức tạp, có một loại cảm giác bản thân đang trông coi núi vàng nhưng lại lấy vàng ra làm đá múc nước.
Ở trong Nam Dương tông
- lạnh lẽo hiu hắt này, tuổi thọ
của yêu ma vốn không thể phát huy được giá trị chân
chính của nó.
Nói thật, trong cuộc giao thủ lúc trước, ngay cả bản thân
':Thấm Nghi cũng không ngờ,
một thức Linh Khu Pháp Phản
: Hư Cảnh, lại có thể gia tăng thực lực của hắn lên khủng khiếp như vậy.
' Ban đầu, hắn đã dự tính,
mình sẽ mượn Sắc Yêu Kim
' Tiễn để đối phó với vị Thần Phong Yêu Hoàng ở quật thứ hai này, ai ngờ hắn hoàn toàn không phải dùng đến nó.
Nhưng cũng nhờ cuộc chiến
. vừa rồi đã khiến Thẩm Nghi
: hoàn toàn nhận rõ được sự
chênh lệch giữa hắn và lão cầu. Lúc trước, đối phương
chỉ dùng một trảo, lại ở
': khoảng cách xa như vậy, đã
khiến Nam Dương pháp y trực tiếp vỡ vụn ra, trong khi : một cước toàn lực của hắn, mặc dù đã chém chết được Yêu Hoàng Cự Giác nhưng chung quy lại, nguyên nhần dẫn đến cái chết của đối phương vốn là yêu lực của nàng ta hao hết, còn đối với bản thân pháp y, gần như ' không mang đến một chút tổn hại nào. Bỗng nhiên Thẩm Nghỉ cảm nhận được một loại nôn nóng : không thể nói rõ ra. Hắn hầu như đã góp nhặt toàn bộ những thứ bản thân có thể sử dụng được ở trong Nam ' Dương tông rồi, nhưng vẫn không đột phá được bình cảnh hiện tại.
Trước kia, hắn đều bị thiên
: phú tư chất giới hạn thì hôm nay, hắn lại bị giới hạn bởi bản thân vùng thiên địa cằn cỗi này.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi
' bội phục vị lão tổ Ngô Đồng sơn kia thêm mấy phần. Đối phương lại có thể chịu đựng được cảm giác nôn nóng kiểu này, sống một quãng thời
gian dài như vậy mà vẫn giữ
được lý trí
Nhưng nếu bảo làm lại một lần nữa, Thẩm Nghi vẫn đưa
ra câu trả lời tương tự thôi.
Cũng không phải hắn cho rằng lão tổ Ngô Đồng sơn đã sai, chỉ đơn thuần là vị trí của hai người hoàn toàn khác : nhau, đối phương thật sự ở trên đỉnh núi, lánh xa thế ngoại, mà hắn lại đúng là một con phù du ở trong miệng đối : phương, căn bản không có lựa chọn nào khác cả. Ở trong mắt vị lão tổ ấy, bất cứ loại rung chuyển nào cũng là chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng cũng chính những thứ như vậy lại có thể mang _ đến cho Thẩm Nghi một cái chất bất thình lình. Ví dụ như một con chó đen khai trí muốn thay đổi khẩu vị chẳng hạn. Thẩm Nghi không có cho
: mình một tòa động phủ nào
để hắn yên lặng tu hành, hắn
- chỉ có thể dựa vào một đường sát phạt, cùng với sự trợ giúp của một đám phù du khác, giống như Trương đồ
' tể, Lâm Bạch Vi, Trần Càn
Khôn, thậm chí là Ngô Đạo An
' trong Võ Miếu. Mặc dù bây giờ nhìn tu vi địa vị của hắn đã không giống trước kia, nhưng hắn lại
không thể bứt người khỏi
những con phù du đã từng
: giúp đỡ hắn, để từ đó cảm
nhận được bản thân đã thoát ly thế tục, có thể trơ mắt nhìn
bọn họ bị yêu ma đồ sát mọi
lúc mọi nơi. Hắn cũng không phủ định bởi
Vì quả thật cái nhìn của lão tổ
Ngô Đồng sơn kia càng sâu
: sắc hơn một chút. Trong mắt nàng, bỏ nhỏ giữ lớn mới là chính đạo.
Lấy tư duy 'đứng ở chỗ cao"
của nàng để cân nhắc, nếu
' năm đó Thẩm Nghi từ bỏ Thanh Châu, tùy ý để tiểu Yêu Vương tàn sát nơi này, Nhiếp Quân không đi đuổi giết Hóa Huyết Yêu Hoàng, hẳn là mối
yêu họa hôm nay sẽ không
CÓ.
Thêm nữa, phải cố gắng hết sức để che giấu bản thân,
không cho lão cẩu kia phát hiện, tốt nhất là hoàn toàn
: không để đối phương biết có
một người như vậy tồn tại,
đến lúc ấy, hắn mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất của mình.
'. Ở trước mặt một chuyện lớn
như thế, đừng nói là Thanh
Châu, dù là cả cái Đại Càn, hay Huyền Quang Động, thậm chí là bao gồm cả đám đệ tử Ngô Đồng Sơn kia, bất cứ tồn tại nào cũng có thể hy
sinh được.
Đợi cho đến khi có người thứ
hai đột phá Phản Hư, mở ra Nam Dương tông, khi ấy mọi
hoạn nạn khốn khó sẽ tự
được giải quyết. Đợi đến lúc đó, trên tay nâng
': ba nén hương, lại chậm rãi đi
tế điện những vị cố nhân đã
: chết cũng không muộn. Nhưng đối với Thẩm Nghị, nếu hắn không liều mạng đi
_ lên, không có thọ nguyên của
yêu ma trợ giúp, thì rất có thể
' hắn mới là sinh linh bị vứt bỏ kia, mới là một thành viên trong nhóm người được tế bái ấy, căn bản không có tư cách đứng ở trước mặt lão tổ
Ngô Đồng sơn.
Huống chỉ... trong chuyện này
vẫn còn có một vấn đề khác
nữa.
Rốt cuộc là ai có thể cam đoan, sau khi mở ra Nam
' Dương tông, bên ngoài tất có
viện trợ?
Đương nhiên, loại chuyện này vốn không được tính là vấn đề đối với lão tổ Ngô Đồng
_ Sơn.
Nếu không có ai đến trợ giúp thì tu sĩ đã đạt đến thực lực Phản Hư cảnh, tự nhiên có thể rời đi, trước mắt là một mảnh trời cao biển rộng.
Đứng trước vùng trời bao la
_ ngoài ấy, kết cục của những
: người khác trong tông như
thế nào, dường như cũng
không quan trọng.
Nhưng hắn không muốn
chết, không muốn người quen biết của mình chết, cũng không có gì là sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận