Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 783: Quy Củ!

Chương 783: Quy Củ! Chương 783: Quy Củ!
"Thẩm tiền bối xin cứ tùy ý
tìm một chỗ nghỉ ngơi đi."
Giờ phút này, Trương gia
: cũng chấp nhận số mệnh rồi. Bởi chỉ mới trao đổi có hai - ba câu vậy mà vị Lưu thiếu gia bên cạnh đã nói ra hết nội
- tình của bản thân, lão chỉ là
người làm việc bên dưới, có
' làm sao cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi. Ý niệm tới đây, được lão thúc giục, chiếc bảo thuyền lại lập
tức di chuyển, nhưng còn
_ chưa kịp rời xa đống đá
: ngầm, đã nghe thấy những
tiếng cười vang vọng chung
quanh.
"Ta đã thấy người chở hàng
nhiều lần rồi, nhưng ngươi là người đầu tiên chịu dừng lại
: chờ hiếu kính chúng ta đấy."
Sau khi tiếng nói kia hạ
: xuống, có hai bóng người mang Ngư Lần Giáp trên thân, cầm trường thương trong tay, bỗng nhiên xuất
: hiện trong con sóng cuồn
cuộn dưới lòng sông, rõ ràng
' là hai con ngư yêu. Khi nhìn thấy bộ giáp trụ gần như giống nhau như đúc trên thân thể đối phương, trong
lòng Trương gia lập tức trở
nên căng thăng, nhưng ngay
: sau đó, vẻ đắng chát trên mặt
lão lập tức dùng tốc độ mắt thường cũng khó có thể thấy
được mà rút đi, thay vào đó là
một nụ cười đầy ý nịnh nọt. Bởi vì tồn tại có thể khoác
': Long Cung Ngư Lân Giáp trên
người tuyệt đối không phải
: những con dã yêu tự xưng là Thủy tộc kia có thể so sánh được. Bọn chúng chính là Hồng Trạch Thủy Tộc chính
' thức!
"Hiểu quy củ chứ?" Hai con ngư yêu kia cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn bảo thuyền.
"Tiểu tu hiểu rõ!" Chỉ trong
. nháy mắt, Trương gia đã lui
: về phía sau, lặng yên đưa mắt
nhìn tất cả đám tu sĩ đang khẩn trương trên thuyền, sau
đó nhanh chóng chạy vào khoang thuyền, cố ý bày ra dáng vẻ tiện tay cầm lẫy, rồi
lấy đi thứ mà bản thân đã
sớm chuẩn bị ở trong đống
: pháp bảo trữ vật giống nhau như đúc kia. "Hai vị tướng gia Long Cung,
- trên thuyền có tổng cộng là
mười chín người, đầu là tu sĩ
Hóa Thần... Chỉ có một vị tiền bối Phản Hư cảnh." Trương gia vừa cười nịnh nọt vừa đưa túi trữ vật cho bọn chúng, rồi ngay sau đó, lão
còn vội vàng lẫy hai bình
thuốc từ trong túi của mình
ra, bổ sung phần bảo vật
ngoài định mức tương ứng cho phần của Thẩm Nghi:
"Các vị Long Cung tướng gia
_ vất vả rồi, đây là số lượng gấp
đôi, nhiều hơn thì tính là vn bối hiếu kính."
"Chậc." Hai con ngư yêu khẽ
liếc mắt nhìn nhau, sau đó thản nhiên đưa tay tiếp nhận cái túi kia, quan sát một chút, cũng không nói chuyện.
"Cáo từ cáo từ." Trương gia
- lại liên tục hành lễ, rồi nhìn cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái, đã vội vàng thúc giục thân thuyền chuyển hướng đi xa.
Thẩm Nghi lẳng lặng quan
sát cảnh tượng này, cũng
không xen vào: "..."
Bỗng nhiên hắn lại có cảm
giác mình đã hơi quen thuộc
với mảnh thiên địa xa lạ này rồi. Rõ ràng là chỉ nghe từ
trong miệng Liễu Thiến Vân
thì chưa đủ, chỉ khi đi đến
: một nơi cách xa Nam Hồng Thất Tử, mới có thể chân chính thấy rõ quy củ của nơi này.
Ở thời điểm đối mặt với Thủy ' tộc, thậm chí cái tên Bảo Hoa tông kia, vị Trương gia này
cũng không dám báo ra. "Ôi." Lưu Tuấn vỗ vỗ ngực, không ngừng thở dồn dập _ tựa như bản thân vừa sống : sót sau một hồi tai nạn, sau đó hướng về phía Thẩm Nghỉ bên cạnh, khẽ lầm bầm một câu: "Cũng may Trương gia kinh nghiệm lão luyện, đã chuẩn bị đầy đủ đồ hiếu kính, nếu để đắc tội với đám gia gia này thì ai cũng đừng mong có quả ngon để ăn." Nhưng một lát sau, gã vẫn không đợi được câu trả lời của Thẩm Nghỉ, mới tò mò quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy mặc dù vẻ mặt của vị tiền bối áo đen này vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt đen nhánh kia lại càng thêm sắc bén. Thẩm Nghỉ cũng không muốn _ xen vào việc của người khác, : mà kể cả khi có muốn xen vào thì hiện tại hắn không cũng có thực lực để phá vỡ quy củ. Chỉ có điều... hình như người ta vốn không tình nguyện thả cho hắn rời đi. Ngay khi nhóm tu sĩ còn lại
- đều thở phào nhẹ nhõm,
Trương gia còn như có gai
: đâm sau lưng, chỉ hận không thể thúc giục bảo thuyền gia tăng tốc độ tới cực điểm.
"Không vượt qua Phản Hư
tầng hai?” Con ngư yêu hơi
' béo một chút kia khẽ thu hồi ánh mắt đang chìm chằm chằm lên người Thẩm Nghị, thoáng ước lượng giá trị của món bảo cụ trữ vật trong tay,
sau đó một tia nhạo báng lại
chậm rãi tràn ra trên gương
: mặt cá với hàng đống thịt
béo chồng chất lên nhau kia: "Hình như lão đầu kia coi
chúng ta là kẻ ngốc." "Thứ trong này và mùi vị : chúng ta ngửi được vốn khác xa nhau." "Có thể phá hỏng quy củ của Long Cung hay không?" Con ngư yêu gầy gò ghé mắt nhìn lại, thu hiếu kính và chặn đường cướp bóc vốn là hai ' chuyện hoàn toàn khác nhau. Nghe vậy, con ngư yêu béo kia lập tức bật ra một tiếng cười to cực kỳ khoa trương càn rỡ, để rồi ngay sau đó, nó thốt lên một câu nói đầy hung hăng: "Ai biết được?" Trong phút chốc, Ngư Lân Giáp trên người hai con ngư yêu đồng thời sáng lên!
Thanh trường thương trong
tay chúng cũng hóa thành một luồng lưu quang chói mắt, làm dấy lên một cơn sóng biển cao tới mấy chục
_ trượng, ngang nhiên đánh
thẳng về phía chiếc bảo
' thuyền đã chạy đi thật xa kial Cảm nhận được khí tức khủng bố truyền đến từ phía sau lưng, đám tu sĩ trên
thuyền chỉ kịp hoảng sợ
_ ngoái đầu nhìn lại, trong mắt
: Xuất hiện vẻ kinh hãi đến khó
có thể tin nổi vào mắt mình. Đối phương đã thu hiếu kính
nhưng vẫn muốn diệt khẩu
..ư? "Hai vị yêu gia! Đây là thứ mà
: Bảo Hoa tông muốn! Xin giơ
cao đánh khẽ!" Trong nháy
: mắt ấy, Trương gia lập tức khởi động đại trận, đáng tiếc là hai con ngư yêu kia đều là cường giả Phản Hư tầng hai,
đối diện với hai thanh trường
thương đồng thời nổ bắn
' đến, phảng phất như chiếc bảo thuyền cực lớn của bọn họ đã biến thành một chiếc thuyền lá mỏng manh chòng chành trong cơn sóng lớn, chỉ
thoáng một cái sẽ lật úp
Xuống ngay.
"Bảo Hoa tông?" Vừa nghe thấy cái tên này, hai con ngư
yêu kia lại cùng nhau bật cười
một tiếng. Chúng lập tức đạp không bay đến, đôi mắt gắt
: gao nhìn chăm chăm vào
bóng người mặc áo đen kia. Có lẽ tiểu tử này là tồn tại duy nhất có chút khó giải quyết trên thuyền.
Lưu Tuấn vô thức ôm đầu
' muốn trốn đằng sau lưng tiên bối bên cạnh, lại đột nhiên trốn vào khoảng không.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú
của hai con ngư yêu kia,
: Thẩm Nghi vốn đang đứng ở
đuôi thuyền lại lập tức giơ tay lên. Thanh trường thương
vốn đang hung hăng nổ bắn
đến kia lại vừa vặn rơi vào
lòng bàn tay hắn. Khí tức mênh mông khiến đại dương : mênh mông dậy sóng lại giống như trâu đất xuống
: biển, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận