Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 807: Phản Hư (Linh). Thiên Diễn T...

Chương 807: Phản Hư (Linh). Thiên Diễn T... Chương 807: Phản Hư (Linh). Thiên Diễn T...
"Đa tạ Huyền Khánh tiền bối."
:: Thấm Nghi chắp tay nói, dù
đã hiểu được mọi chuyện hắn
: cũng không nhiều lời.
"Khách khí như vậy là vì ta đã cho ngươi cái gì đó ư? Không
sao, ta cũng không dùng
được nữa rồi." Lý Huyền
'F. Khánh thoáng khôi phục lại một ít ký ức, khẽ mỉm cười ôn hòa, chẳng qua trong giọng nói lại có thêm một chút cô đơn.
"Vì sao?" Thẩm Nghi rất ít khi
: chủ động hỏi thăm chuyện
của người khác, nhưng lần này, hắn lại liếc mắt nhìn
sang, chậm rãi hỏi.
"Bởi vì... Trời quá cao, ta không chạm được... Còn dưới
trời, tất cả đầu vô dụng."
: Lý Huyền Khánh như đang nhớ lại quá khứ không tốt lắm, đột nhiên lại lấy tay đỡ trán, giọng nói cũng trở nên
' khàn khàn: "Ta muốn báo..."
Nói được một nửa, đột nhiên gã tỉnh táo lại, mở miệng nói mang theo vài phần kiêng kị: "Không, ta không muốn."
"Được rồi." Cảm động thì cảm
động, nhưng hình như
: chuyện này rất lớn. Thẩm
Nghi khẽ gật đầu, sau đó quyết đoán thu hồi tầm mắt,
cũng thuận tiện nhắc nhở
' chính mình một câu, về sau
cố gắng hết sức đừng mang danh xưng Nam Dương tông : này ra ngoài, rất dễ chọc vào phiần toái. Đến đây, hắn đứng dậy tạm biệt Huyền Khánh, cất bước rời khỏi tổ sư điện rồi lập tức : mở bảng giao diện ra, nhìn dòng nhắc nhở vừa mới nhảy ' lên, sau đó nhịp hô hấp đột nhiên dừng lại. [ Phản Hư (Linh). Thiên Diễn Tứ Cửu: Chưa nhập môn ] Nhìn phần phụ tố mới tỉnh : kia, Thẩm Nghi lại theo bản năng khẽ liếc nhìn đống tuổi thọ của yêu ma còn sót lại, không hiểu sao trong lòng lại có chút thấp thỏm. [ Thọ nguyên của yêu ma
còn thừa: 149 ngàn năm ]
: Cũng may vẫn còn cảm ngộ và kinh nghiệm do Huyền Khánh tiền bối tặng, Thẩm Nghi khẽ nhắm mắt cảm
': nhận một phen, rồi có chút
đăm chiêu khẽ gật gật đầu.
' Thì ra đây là một thức Quyền Chưởng Thuật sử dụng phối hợp với Linh Khu Pháp.
Ừm... còn lại thì không hiểu
lắm.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra,
dường như Lý Huyền Khánh cũng chưa nghiên cứu sâu về
đạo này, chỉ vừa lướt qua bậc
cửa một chút là dừng lại. Quả nhiên, tu sĩ chân chính có thể đặt chân đến đỉnh phong, đều là tồn tại hiểu cực kỳ rõ : bản thân mình cần gì. May mà Thẩm Nghi cũng có thiên phú Tỉnh Thông Quyền Chưởng. Đây là một trong số _ rất ít những lĩnh vực mà hắn am hiểu. Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lại tùy ý lướt đến sườn núi, ngồi xếp bằng xuống, cảm nhận được từng cơn gió núi phần phật bay qua, rồi rót tuổi thọ _ còn lại của đám yêu ma vào thức Thiên Diễn Tứ Cửu này. Có cảm ngộ của Huyền Khánh tiền bối, hẳn là lần này hắn còn có thể tiết kiệm được một viên Yêu Ma Bảo Tỉnh. [ Năm thứ nhất, ngươi bắt
đầu tiêu hóa cảm ngộ về
Thiên Diễn Tứ Cửu trong đầu,
_ lý giải những điểm tối nghĩa khó hiểu kia, khiến cái đầu của ngươi có chút căng nứt, thậm chí còn muốn nôn
' mửa ]
Sắc mặt Thẩm Nghi khẽ biến, đột nhiên lồng ngực truyền đến cảm giác cực kỳ khó chịu. Đây là lần đầu tiên, ảnh hưởng tiêu cực phản hồi từ
trong bảng giao diện lại tới
_ nhanh như vậy, thậm chí còn
vô cùng kịch liệt.
Khoảng thời gian gần đây, dù hắn đã tiêu hết thọ nguyên của yêu ma vào Trấn Thạch và
yêu hồn, thì đã thật lâu rồi
hắn cũng chưa được trải
: nghiệm lại cảm giác tương tự như thế.
Con số trên bảng giao diện nhanh chóng trôi đi, sắc mặt Thẩm Nghi cũng càng thêm - tái nhợt. Người ta vẫn nói đại
đạo năm mươi, thiên diễn
bốn chín, một số ẩn tàng, còn thức quyền chưởng pháp này lại mọt mực cố gắng để đạt tới hoàn mỹ, khiến cho địch - quân đau khổ truy tìm một số ấn tàng kia, rồi đến cuối cùng lại bị vây khốn đến chết bên trong cạm bẫy đã được dệt sẵn từ trước. Mà thứ khó truy cầu nhất trên thế gian này vốn là hai
chữ "Hoàn mỹ" kia.
Nói cách khác, bởi mục tiêu được xác định ban đầu của thức công pháp ấy quá cao xa, nên nó mới có thể hấp
_ dẫn được sự chú ý của Huyền
Khánh, ai ngờ sau khi nhập
' môn, gã lại phát hiện đây vốn là một con đường cực kỳ vụng về lóng ngóng, vì vậy mới dứt khoát từ bỏ. Nhưng Thẩm Nghi không phải một
người quá kén chọn.
Đối với hắn, chỉ cần phẩm cấp
cao thì mặc nhiên nó chính là đồ tốt. Về phần tu luyện như
thế nào, đầu giao cho thọ
' nguyên của yêu ma đi làm là
được. [Năm thứ hai mươi chín
' ngàn, rốt cục ngươi cũng dựa
vào cảm ngộ trong đầu, đột
: phá thức công pháp này tới cảnh giới nhập môn, lực lĩnh ngộ của ngươi đối với Quyền Chưởng Thuật được đề cao ]
[ Phản Hư (Linh). Thiên Diễn
' Tứ CỬu: nhập môn ] Thẩm Nghi khẽ nuốt một ngụm nước miếng, thoáng điều chỉnh nhịp hô hấp, sau
đó cả người đều đắm chìm
_ vào trong trạng thái huyền
' diệu kia. Hắn trực tiếp hội tụ
ra một viên Yêu Ma Bảo Tỉnh,
tiếp tục thôi diễn. Nào có khó như vậy, chỉ cần : thời gian đủ nhiều, là không có chuyện gì không làm được. [ Năm thứ ba mươi bốn ngàn, oán niệm của đám yêu ma gần như đã tán loạn, chỉ còn lại một vài con đều lộ ra vẻ mặt ngây dại, chúng cũng ' giống như ngươi, đầu đang ngồi bất động một chỗ chẳng khác gì Mộc Nhân] Hiển nhiên, thời gian còn chưa đủ nhiều. Hai tay Thẩm Nghi chống xuống đất, trong : miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, để lộ ra tư thái chật vật hiếm thấy. Sau khi mất đi cảm ngộ của Lý Huyền Khánh chống đỡ,
: chuyện hăn cưỡng ép thôi
diễn môn Thiên Diễn Tứ Cửu
: này đã khiến thần hồn của hắn bị tàn phá đến khó có thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa không chỉ là Thẩm
Nghi, kể cả phần đông nhóm
' yêu hồn đi cùng với hắn suốt con đường này cũng vậy, tất cả đều thiếu chút nữa đã tán loạn biến mất, ngay cả vị đại tướng đầu giao có tu vi Phản
Hư tầng sáu kia cũng bị lạc
_ bên trong Thiên Diễn Tứ Cửu.
Không đủ.
Thẩm Nghỉ lau khóe môi,
: ngước mắt nhìn lên, hắn nhất
định phải mời một yêu ma thiên kiêu chân chính tiến
: vào. Nếu không, công pháp
còn chưa tới tiểu thành, chỉ
- sợ thần trí của hắn đã sụp đổ.
[ Thọ nguyên của yêu ma
còn thừa: 115 ngàn năm ]
Thẩm Nghi ngồi dậy, dự định
' nghỉ ngơi một chút, cũng thuận tiện cảm nhận môn công pháp vừa nhập môn kia. Phải biết rằng, ở cấp bậc
Phản Hư này, chuyện dời núi
_ lấp biển cũng chỉ là đường
: nhỏ mà thôi, nhưng vẫn có
người đi nghiên cứu cái gọi là quyền chưởng chỉ đạo kia thì
bên trong tất có huyền ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận