Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 739: So Đấu Trận Pháp!

Chương 739: So Đấu Trận Pháp! Chương 739: So Đấu Trận Pháp!
Thế này còn gọi là không bắt
: nạt hả? Vừa rồi mấy người
này còn đang nghiêm túc
: nghe giảng bài về phương thức phần biệt trận vật, mà hiện giờ, Phùng Ngạn kia lại muốn người ta đi bày trận
pháp để mình tới phá, có phải
là làm khó người ta quá hay
' không? "Thẩm đại ca, ta cũng muốn thử một phen." Hứa Thanh Nhi thận trọng kéo ống tay
áo của Thẩm Nghi, nàng cũng
_ đang nhìn chăm chằm vào vị
: Nhan sư huynh vẫn một mực
tiến về phía bọn họ kia.
"Đầu được." Thẩm Nghi thì
': không sao cả, hắn cũng
không quá coi trọng mặt mũi. Bởi bản thân hắn chỉ có cảnh
: giới Phản Hư tầng một, dù
khắc hai chữ tông chủ lên
- đầu, cũng không có tác dụng, tội gì phải bưng cái giá đó theo?
Huống chỉ, hắn còn có thể
mượn cơ hội này để nhìn xem
trình độ của tu sĩ bên ngoài, tin tức đó sẽ mang đến một phần trợ giúp khá lớn, để hắn hiểu thêm về trình độ hung hiểm của vùng thiên địa này.
"Lấy trận luận đạo, mỗi người
- phát biểu ý kiến của mình,
không gây tổn thương tới hòa khí." Nhan Văn Thành đi đến
trước mặt Thẩm Nghi, thản nhiên ngồi xuống, sau đó lấy : một tấm trận bàn từ bên cạnh ra, nhẹ nhàng đặt lên : bàn. Điều khiến gã có chút bất ngờ là tiểu cô nương Luyện Khí kỳ kia lại nóng lòng muốn ngồi xuống đối diện, sau đó tò mò sờ lên trận bàn hỏi: "Đây là cái gì? Phải dùng như thế nào?" Lời này vừa nói ra, không chỉ những đệ tử khác, ngay cả Nhan Văn Thành cũng có chút : kinh ngạc. Gã lập tức đưa tay ngăn tiếng cười của các vị sư đệ xung quanh lại, rồi nghiêm túc giải thích: "Vật : này tên là trận pháp sa bàn, chỉ cần là thứ ngươi từng nhìn thấy, nó hoàn toàn có
: thể mô phỏng lại bất cứ trận
vật gì, cao nhất có thể dung
: nạp toàn bộ trận pháp trong Phản Hư cảnh... Nhưng đương nhiên, tất cả đầu là giả."
Thấy bộ dáng nho nhã lễ độ
' này của gã, Dương trưởng lão lập tức tươi cười đầy mặt, tỏ vẻ hài lòng vuốt vuốt chòm râu.
"Thì ra là thế." Đồng Tâm
Xuyến gật đầu rồi cũng đi qua
: ngồi xuống. Gã thử một phen
sau đó đưa tay rót thần hồn vào trong trận bàn. Qua hồi
lâu sau, lại không có trận vật
hiện lên. Phùng Ngạn thoáng ngẩn
người, cố nén ý trào phúng
ngồi xuống... Giả vờ giả vịt,
cứ tưởng cũng biết chút chút, chẳng phải vừa ra tay là lộ tẩy hết rồi?
- "Xin lỗi, lâu lắm rồi ta không
chạm vào trận vật." Đồng
' Tâm Xuyến thản nhiên giải thích một câu, tựa như đang sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu. Ngay sau đó, rất nhiều trận vật bắt đầu xuất
hiện trong lòng bàn tay gã,
tất cả chúng đều nhỏ bé như
- cát bụi, rơi xuống tấm trận
bàn.
Bắt đầu từ giờ phút này, bầu
không khí bên cạnh bỗng nhiên chìm vào tính mịch.
"..." Rất nhiều đệ tử dần dần
: nhíu mày. Chỉ thấy Đồng Tâm Xuyến vẫn lộ vẻ mặt bình tĩnh, đôi tay
trắng nõn nhanh chóng nảy
lên, ngay cả một chút trúc
trắc hay thoáng ngừng lại cũng không có, giống như không cần suy nghĩ gì cả. Không cần biết đối phương
đang bố trí loại trận pháp gì,
chỉ dựa vào trình độ quen
: thuộc này thôi, cũng đủ để
khẳng định được người này tuyệt đối không thể là tân thủ
chưa từng tiếp xúc qua trận
pháp. Dương trưởng lão thoáng
: ngơ ngác một chút, giống
như đã nhìn ra cái gì. Nhan Văn Thành cũng đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt khẽ biến.
Nhưng so với bọn họ, phản
' ứng của Phùng Ngạn đang ngồi đối diện Đồng Tâm Xuyến lại càng rõ ràng hơn. Hai mắt gã một mực nhìn chăm chú vào tấm trận bàn,
cổ họng điên cuồng lên
xuống, không ngừng nuốt
: nước bọt, chỉ biết trân trối
nhìn vô số trận phù tỉnh diệu huyền ảo nhanh chóng hiện
lên trước mắt mình. Không bao lâu sau, cuối cùng ': Đồng Tâm Xuyến cũng thu thần hồn, nhẹ nhàng đẩy trận : bàn sang, bình thản nói:
"Mời."
Một chữ đơn giản, lại quanh quấn không ngừng trong đại điện.
"Ngươi... Ngươi..." Phùng
Ngạn lau mồ hôi đã túa ra
trên trán. Gã và đối phương đầu là tu sĩ . Hóa Thần, nên cường độ thần : hồn cũng chênh lệch không xa, nhưng thứ Đồng Tâm
Xuyến vừa bày bố kia, rõ ràng là một bộ phận của trận pháp Phản Hư. Hơn nữa, trận pháp này còn cực kỳ khác thường,
- bởi vì toàn bộ đầu tràn ngập
hai chữ. “Huyễn Kỹ” (khoe khoang tài nghệ)
Nói chỉ tiết hơn, đó là rất
nhiều trận phù bên trong đều
' là thứ vô dụng, dường như đối phương bỏ nó vào chỉ nhằm một mục đích duy nhất đó là gia tăng độ khó, chứ nó chẳng có liên quan gì đến
trận pháp chính kia.
Điều này chứng tỏ rằng đối
phương vẫn còn dư lực.
Phùng Ngạn đưa mắt nhìn
': chằm chằm vào mặt Đồng
Tâm Xuyến, trong lòng cảm thấy đối phương đang ra vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong mắt lại tràn ngập ý tứ : đùa CỢT. Ánh mắt của đám người xung quanh không ngừng đâm tới, ' khiến da mặt gã nóng rát lên. Trầm mặc thật lâu, cuối cùng gã cũng phải run rẩy nói: "Ta... Ta không phá được..." Những lời này không khác gì một cái bạt tai giáng thẳng lên mặt mọi người, khiến đám đệ tử nội môn kiêu ngạo : này đều lộ vẻ mặt vô cùng kỳ quái. Ngay cả thử cũng không dám thử một chút sao? Dương trưởng lão còn đang ở
phía trên quan sát đó.
: Ngược lại với đối phương, Đồng Tâm Xuyến lại tùy ý xua tan những đường vần trên trận bàn, thoáng chỉnh sửa
_ lại ống tay áo một chút, lúc
này mới nhìn về phía Phùng
' Ngạn, thản nhiên nói: "May mắn, thắng hiểm một bậc, đa tạ đã nhường nhịn."
Lý Thanh Phong vô thức cách
: Đồng Tâm Xuyến ra xa một
chút, với bản lĩnh mỉa mai người khác của đối phương,
nếu gã còn đi theo vị sư
huynh này sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.
Quả nhiên... Phùng Ngạn
- đang chuẩn bị mang theo vẻ mặt xám xịt chuồn vào đám người, vừa nghe được câu nói này, trên khuôn mặt vốn đã
đỏ lên lại gần như tràn ra
máu. Gã nhanh chóng xông
' thằng đến trước bàn, siết chặt nắm đấm. Hai mắt trợn trừng trừng, một mực há mồm thở dốc, cuối cùng đành phải đưa ánh mắt cầu xin
giúp đỡ nhìn về phía Nhan sư
huynh.
"Phù." Nhan Văn Thành không để ý đến gã, mà đang
lằng lặng nhìn tiểu cô nương
trước mặt mình. Chỉ thấy Hứa Thanh Nhi ôm
: theo cõi lòng tràn đầy mong
đợi, nhẹ nhàng gảy đầu ngón
- tay, nào có nửa phần sợ hãi?
“Huyễn Kỹ” hả...
Nhan Văn Thành quay đầu lại
nhìn vị Dương trưởng lão
' đang trầm mặc trên đài, sau đó thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cúi xuống khẽ lắc đầu cười, rồi lập tức phất tay làm xáo trộn tòa trận pháp đã bày
được một nửa.
Đó chỉ là một tòa khốn trận
Hóa Thần cảnh bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận