Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 791: Mời Một Lần, Ta Diệt Một Th...

Chương 791: Mời Một Lần, Ta Diệt Một Th... Chương 791: Mời Một Lần, Ta Diệt Một Th...
Ngay sau đó, chỉ nghe “Răng
rắc” một tiếng, cái cổ của con
yêu ma Thủy tộc kia đã lập
: tức gãy ngang xuống, trong khi trên mặt nó hãy còn ngây dại, đang vô thức nầng song chưởng lên, tế ra yêu lực
' hùng hồn, hung hăng đập về
phía thanh niên ấy. Dường như Thẩm Nghi đã dự đoán được phản ứng của nó từ trước, chỉ thấy năm ngón tay hắn đột nhiên túm chặt
lấy cánh tay nó, đột ngột phát
lực, dùng phương thức thô
: bạo nhất chặt đứt hai tay của
nó.
Kim Hoàng đang đậu phía
- trên cây ngô đồng trong cơ
thể hắn lập tức bộc phát ra một tiếng hót dài. Vẻ mặt
::Thấm Nghi vần không thay
đổi, hắn trở tay trực tiếp
: dùng một quyền đánh nát nửa người trên của nó! Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh đến cực hạn, gần như chỉ
_ trong chớp mắt đã kết thúc
rồi. Đợi đến khi Thẩm Nghi một lần nữa hạ người xuống dưới, nhìn khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc kia, Trương
gia lại không nhịn được khẽ
: nuốt một ngụm nước miếng.
Ba lần rồi! Thẩm tiền bối đã xuất thủ ba lần ngay trước
mặt lão, và không cần biết
đối thủ mạnh tới cỡ nào, chỉ
cần đối mặt với hắn là chết. Mà mãi tới tận giờ khắc này,
' lão còn chưa được trông thấy
Đạo Cung của vị tiền bối này
- trông như thế nào. "Rốt cuộc là ta đã mời đến một tồn tại như thế nào đây?"
: Bảo Hoa tiên tử hơi há miệng
ngơ ngác, nàng vốn không
' cho rằng chém giết một tên Phản Hư tầng ba trong nháy mắt như vậy thì kinh dị tới cỡ nào. Nhưng vấn đề là phải xem người ra tay kia có tu vi
gì cơ.
Nhưng lần này thì hay rồi,
mời được một người như vậy là cực kỳ có lời! Cực kỳ có thể
diện! Đừng nói đối phương là Phản
Hư tiền kỳ, dù nàng mời một
tên Phản Hư trung kỳ tới đây,
cũng rất khó đạt được hiệu quả tốt như vậy.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, đang chuẩn bị tiếp tục đi tới ' trấn an mọi người, lại nghe
được phía sau truyền đến
một giọng nói lạnh nhạt: "Ta
không cần biết ngươi có tu vi
gì, nhưng nếu ngươi không có ý định xuất thủ thì hiện tại _ ngươi có thể bắt đầu đi gọi người rồi."
"A?" Bảo Hoa tiên tử ngạc nhiên quay đầu lại, trực tiếp đối diện với đôi mắt đen nhánh của Thẩm Nghi. _ Tình huống gì đây? Nàng vốn không điều động quá nhiều khí tức, chứ đừng _ nói là tế ra Đạo Cung, rốt cuộc là làm sao lại bị nhìn ra . rồi? Thẩm Nghi ngồi xếp bằng xuống dưới, bắt đầu khôi _ phục khí tức. Đúng là hắn cần : Bảo Hoa Đan, nhưng điều đó lại không có nghĩa là hắn phải đi liều mạng cùng đối phương. Chuyện ở nơi này rõ ràng là không đơn giản như những
gì bọn họ đang nhìn thấy,
nghĩa là nó đã vượt qua
: phạm vi ước định ban đầu và cũng nên kết thúc rồi. Sau khi trải qua chuyện ở
_ Thanh Châu, Thẩm Nghi đã
hiểu rất rõ tình thế, nếu
' không có thực lực nắm toàn cục trong tay, vậy thì đừng có ý nghĩ đi phá vỡ cân bằng. Hành động đó chẳng những
không cứu vãn được cái gì,
. mà ngược lại nó sẽ mang đến
hậu quả càng tệ hại hơn. "Đúng là tình huống thực tế
không giống với tin tức bọn
họ chuyển về." Bảo Hoa tiên tử rất ít khi phải
: nghe loại giọng điệu cứng
nhắc như vậy, nhưng nàng
: cũng không tức giận, mà bất đắc dĩ giải thích một câu: "Chuyện đã đến nước này thì thôi, ngươi cứ yên tâm, Bảo
': Hoa Đan ta đã đáp ứng ngươi
thì sẽ giữ lời, ngươi cứ quay
' về tông môn chờ ta trước đi." Nàng cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người phải đi mạo hiểm thay một kẻ mà bản
thân bọn họ hoàn toàn không
. quen biết được. Chỉ có thể
- tính là vận khí của nàng
không may, vừa mới rời khỏi tông môn thì chuyến hành
trình bên ngoài đã kết thúc,
chỉ có thể chờ đến lần sau lại tìm cơ hội trốn ra thôi.
Ý niệm tới đây, nàng cũng
: không có ý định xoay người lại.
Nếu đã nói bản thân muốn đi quản chuyện này, vậy thì đương nhiên là phải quản ' đến cùng. Nàng cũng không
tin, Tiêu gia bảo nho nhỏ kia
thật sự có thể cất giấu tu sĩ
Phản Hư tầng bảy trở lên. "Ừm." Thẩm Nghi điều chỉnh lại khí tức, sau đó đứng dậy - liếc mắt nhìn Trương gia một cái rồi thi triển Long Dược Thiên Tẵn.
"Bích Thúy tiền bối bảo trọng." Trương gia đã sớm sinh ra ý định rút lui, giờ phút : này đâu chần chừ được nữa? Lão đã vội chắp tay lên, qua quýt tạm biệt một tiếng rồi lấy ra một món pháp bảo dạng bồ đoàn. Ngay lúc lão chuẩn bị bay lên không trung, đột nhiên một ' con sông lớn che trời lại trống rỗng xuất hiện ngay giữa không trung, rồi chỉ trong nháy mắt, nó đã hóa thành một bàn tay khổng lồ, bao trùm toàn bộ thổ thành! "Ta đã nói rồi, nếu các ngươi còn dám mời người tới nữa, thì mời một lần, ta diệt một thành." Giọng nói lạnh lẽo lan - tràn khắp bầu trời, mang theo sát ý vô tận. mm
"
Lại gặp phải gian nan trắc trở
_ rồi, Bảo Hoa tiên tử khẽ cắn răng, cảm giác không thích hợp
vốn chỉ mơ hồ trào dâng dưới
đáy lòng đã trở nên càng
' ngày càng nồng đậm. Cũng không phải vì thực lực của người vừa tới quá mức cường đại, mà là một trận
chiến lớn như thế, vì sao
_ trong tin tình báo của Bảo
: Hoa Tông lại hoàn toàn
không đề cập tới nửa chữ? Nàng không tin người trong
tông hoàn toàn không biết gì về chuyện này. Vấn đề là ở thời điểm hiện tại, : nàng đã không còn cơ hội để do dự nữa rồi. Nàng lập tức bay lên trời, ' nhưng còn chưa ra tay, đã nghe thấy một tiếng phượng minh bén nhọn! Ngang! Kim diễm sáng chói giống như sông lớn, lao nhanh về phía trước, lại giống như một - đôi cánh chim to lớn ưu nhã vươn ra, mang theo uy thế ngang tàng hung hãn, trực tiếp đánh nát bàn tay che khuất bầu trời kia. Bên trong đôi cánh chim màu
: vàng ấy, thân hình mặc áo
đen vừa rồi đang đứng lơ
: lửng giữa không trung. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Nghi khẽ lóe lên từng điểm tinh quang, đóa kim diễm ở
mi tâm không ngừng nhảy
nhót, bờ môi mỏng mím chặt,
' càng tăng thêm vài phần sát khí nhàn nhạt cho ý vị thư thái tựa tiên xuất trần kia. Bảo Hoa tiên tử có chút khó
hiểu, một mực nhìn chằm
_ chăm vào hắn, không phải
: nàng đã nói sẽ cho hắn Bảo
Hoa Đan sao, làm sao hắn
còn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận