Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 705: Ngươi Phải Hiểu Điểm Mấu C...

Chương 705: Ngươi Phải Hiểu Điểm Mấu C... Chương 705: Ngươi Phải Hiểu Điểm Mấu C...
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên
: Thẩm Nghi tắt giao diện, Tử
Kim Đan Lô trước mắt cũng
rơi từ trên không trung vào lòng bàn tay. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn, lập tức bắt gặp một bóng hình xinh đẹp
_ xa lạ mặc áo bào màu trắng.
Chậc... Đã quen với kiện pháp bào lúc trước, nên rất lâu rồi Thẩm Nghi đã không được
trải nghiệm cảm giác bị người
_ ta lặng lẽ đi đến sau lưng mà
: bản thân còn chưa thể phát
hiện ra.
Thân thể dưới chiếc áo bào
đen lập tức trở nên căng
thẳng, nhưng không lập tức làm ra phản ứng. Bởi mặc dù
': không có pháp y thì hãn vần
là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ,
: nghĩa là trên thế gian này cũng chỉ có duy nhất một người đủ khả năng làm được điều đó ở trước mặt hắn.
"Ta thực sự không nghĩ tới,
' ngươi lại có thể làm được đến mức này." Diệp Văn Huyền không có lãng phí miệng lưỡi đi giới thiệu chính mình, bởi đã đến cấp độ này rồi, có đôi
khi chỉ cần một cử động, bọn
_ họ cũng có thể suy đoán ra
- thân phận của đối phương.
Nàng đi đến bên cạnh Thẩm Nghi, yên lặng nhìn chằm
chằm về phía chân trời.
Dọc theo con đường này, những gì bản thân nhìn thấy
: đều khiến Diệp Văn Huyên
kinh ngạc không nhỏ. Đối phương gần như có thể làm được hết thảy những chuyện có thể làm, thực sự
': khiến cho người ta rất khó tin
tưởng, đây chỉ là một người
' trẻ tuổi vừa mới ra đời. "Đương nhiên, điều làm ta tò mò hơn cả, đó là ngươi có thể gọi đám đồ đệ không nên
thân của ta tới Đại Càn, thay
. ngươi trấn thủ đám yêu ma gì
- đó kia. Rốt cuộc là ngươi đã
hứa hẹn điều gì với bọn họ, lại khiến bọn họ dễ dàng
quên mất một người sư phụ
_ là ta như vậy?” Diệp Văn
Huyên như có điều suy nghĩ, chợt nghiêng đầu nhìn lại:
"Bảo đan? Hay là pháp y
trưởng lão Nam Dương
. tông?"
Nghe lời nói hời hợt này, Thẩm Nghi vẫn im lặng
' không trả lời, chỉ lạnh nhạt
liếc mắt nhìn ra ngoài viện.
Ở nơi đó, một thiếu niên non nớt đang nhai mứt bỗng
nhiên cứng đờ cả người, gã
_ lập tức có chút mất mát
: buông tay xuống, khẽ nặn ra
một nụ cười hơi có phần
miễn cưỡng.
Thanh Phong cho rằng bản
thân đã đủ hiểu sư phụ của mình rồi, nhưng lại chưa
: từng nghĩ tới... ở trong mắt
sư phụ, đám sư huynh đệ
: đồng môn nhà mình vốn là loại người như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ không thể nhận ân của Thẩm Nghị, sau đó muốn xuất lực hoàn lại ' mối ân tình này... Huống chỉ
bọn họ vốn không thích nhìn
thấy yêu ma làm hại thương sinh, chẳng qua trước đó, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trên núi, bây giờ được _ tận mắt nhìn thấy, trong lòng : uất nghẹn, muốn làm chút gì đó thì có gì là sai? "Thôi, đầu không quan : trọng." Diệp Văn Huyền cũng không để ý tới Thanh Phong, lấy cảnh giới của nàng,
: đương nhiên là đã sớm cảm
nhận được sự tồn tại của tiểu
đồ đệ này rồi. Nàng không có ý né tránh đối phương, cũng không quan tâm Thanh Phong có thể vì câu nói này
: mà sinh ra ý nghĩ gì đó hay
không. So với đám đồ đệ không nên thân của mình, Diệp Văn Huyên càng nguyện ý dùng sự kiên nhẫn của bản thân
cho người trẻ tuổi xa lạ này.
"Thiên kiêu trẻ tuổi giống
như ngươi, ta không muốn
dạy dỗ nhiều."
Theo tình huống thông
thường, khi người nào đó phủ nhận thì đại khái là sau
đó nàng đã dự liệu được bọn
họ sẽ làm điều gì rồi. Thẩm Nghi thu Tử Kim Đan Lô vào bảo cụ trữ vật, sau đó võ võ ống tay áo, lập tức
: đứng lên.
Tuy bởi vì câu nói lúc trước khiến hắn chẳng có chút hảo cảm nào đối với nữ nhân này, nhưng hắn cũng phải thừa nhận, chính vì có đối phương
tồn tại, Đại Càn mới có thể
kéo dài được chút hơi tàn,
: cũng như để cho bản thân
hắn có thể uống một ngụm rượu vàng, ăn một miếng thịt
muối ở trong quán ăn tại
Bách Vân huyện. "Ngươi có cấp bậc lễ nghĩa
: hơn Nhiếp quân nhiều." Diệp
Văn Huyền cười nhạt một
_ tiếng, giọng nói cũng mầm mỏng đi vài phần: "Thật ra suy nghĩ của ngươi không có vấn đề gì, bởi xét cho cùng,
_ ngươi cũng sinh ra ở nơi này.
Chỉ duy nhất có một điều
' không đúng, chính là tầm mắt quá thấp." Nàng đưa tay khoác lên vai Thẩm Nghị, ân cần dạy bảo
như một vị trưởng bối: "Nếu
như tu hành như núi cao, thì
: hiện tại ngươi đã đứng trên
đỉnh núi rồi, không thể tiếp tục suy nghĩ vấn đề bân dưới
chân núi nữa." Lý Thanh Phong đứng ở
ngoài viện, chỉ biết cười khổ
lắc đầu. Ngay cả tên đồ đệ
: như gã, ở trên Ngô Đồng sơn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng được hưởng thụ loại đãi ngộ bậc này.
"Ngươi phải hiểu điểm mấu
' chốt nằm ở nơi nào." Diệp Văn Huyên nhìn về phía chân trời: "Cũng giống như bầy yêu của Thiên Yêu quật này, chúng nó cường đại, không
sai, nhưng so với ta thì tính là
_ cái gì? Chỉ cần ta nguyện ý bỏ
ra một chút khí lực thì chỉ dựa
vào sức một mình ta cũng có
thể chém hết chúng nó."
"Nhưng ta không thể." "Nguyên nhân rất đơn giản,
: nếu những con yêu ma này
chết đi, lão cẩu kia sẽ không
: thể nào ngủ an ổn được, nó không ngủ được thì thiên hạ này sẽ thê thảm lắm. Cho nên, việc duy nhất chúng ta
phải làm chính là tìm được
người có thể xử lý nó." Diệp Văn Huyên nhếch khóe môi lên: “Tính mạng phàm nhân so với chúng ta không khác gì một đám phù du,
không biết ngày mai. Chỉ cần
_ ngươi có thể xử lý hết thảy
: những vấn đề mấu chốt này
thì chuyện còn lại, tự nhiên bọn họ sẽ dùng thật nhiều
thế hệ đời sau đi điều chỉnh." "Hiện giờ, ngươi có cảm thấy
: những chuyện mình đang
làm là rất vô nghĩa hay
: không?" Dứt lời, Diệp Văn Huyền chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một viên đá phát tán u quang: “Ta có một vật
trấn cung, thứ này có thể cho
Nhiếp Quân, cũng có thể cho
' ngươi, đợi đến khi mở ra Nam Dương tông, đó cũng là lúc trời cao biển rộng mặc ngươi bay bổng, nếu không muốn rời đi, ngươi cũng có thể ở lại
Nam Dương tông này làm
trưởng lão."
"Thời gian còn rất nhiều,
ngươi có thể từ từ suy nghĩ." Diệp Văn Huyên nâng vật trấn
cung không ngừng tản ra u
quang lên, trực tiếp đưa tới
trước mắt thanh niên nọ. Thanh Phong chân nhần chăm chú nhìn chằm chằm
vào vật trấn cung kia, bỗng
nhiên trái tim trâm xuống,
' mãi cho tới giờ khắc này, gã mới hoàn toàn phản ứng lại. Đúng là sư phụ thực sự muốn thay đổi Nhiếp sư huynh rồi, mà không phải chỉ nói một
câu cho hả giận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận