Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 874: Đã Không Kịp Nữa Rồi!

Chương 874: Đã Không Kịp Nữa Rồi! Chương 874: Đã Không Kịp Nữa Rồi!
Đúng vào lúc này, Liễu Thiến
' Vân chậm rãi đi ra, nàng khẽ
cắn môi, đôi mắt vẫn chăm
: chú nhìn bóng người cao lớn trên thanh Ô Quang Huyền Kiếm kia, dùng âm thanh khẽ run nói: "Có thể..."
Không đợi nàng nói xong,
' Thẩm Nghi đã tiện tay ném một quyển sổ xuống, thản nhiên nói: "Mau chóng cho bọn họ một câu trả lời công bằng đi."
Dứt lời, hắn cũng không
: muốn ở lại lâu, đã dẫn theo
Thanh Sư Linh Khôi, trực tiếp chui vào trong màn sáng rồi.
Món ngon hiếm lạ bày ở
: trước mắt, lại không ăn được,
không bằng mắt không thấy tâm không phiền.
Đợi cho đến khi nhóm chấp
: sự Nam Dương tông thắng lợi trở về này đều biến mất,
những người còn lại vẫn có chút kinh ngạc. Các nàng đến
nơi đây, không nói là tìm
Nam Dương tông đòi một lời
giải thích công bằng, nhưng ít nhất cũng muốn hỏi thăm tình huống cụ thể, ai ngờ đối phương lại muốn tìm các nàng đòi công bằng trước?
Có phải tình huống hơi bị
ngược đời rồi?
Liễu Thiến Vân thu hồi vẻ thấp thỏm trên mặt, bắt đầu nghiêm túc lật xem quyển sách trong tay. Những con số nhìn thấy mà giật mình làm
đồng tử trong mắt nàng hơi
co lại. Mãi cho đến khi nhìn
: thấy cái tên quen thuộc phía trên, bỗng nhiên nàng cắn răng, ngẩng đầu nói với trận pháp Nam Dương: "Ta sẽ trở
_ về bẩm báo với phụ thân ta,
nhất định sẽ mau chóng cho
' Thẩm tông chủ một câu trả lời thuyết phục!" Dứt lời, nàng đưa quyển sách cho Thiên Kiếm tiên tử: "Mời
ngài tự xem đi, đệ tử cũng
' không ở lại lâu."
Tô Ngữ Thường nhận lẫy quyển sổ, nhưng không trực
tiếp xem, ngược lại còn đưa
: mắt nhìn chằm chằm vào
Huyết sư phụ như có điều suy nghĩ nói: "Thì ra Thẩm tông chủ thích ngài như vậy." Thân là tiên tử danh chấn Hồng Trạch, nên ánh mắt của nàng cực kỳ nhạy cảm đối với người khác phái. Từ đầu tới cuối, Thẩm Nghỉ chỉ nhìn đúng hai người đang có mặt ở đây, người thứ nhất là Huyền Phượng, người thứ hai chính là Liễu Thiến Vân... Dù sao thì ngay cả một chút dư quang nơi khóe mắt, hắn cũng không ném cho nàng. "Ngươi đừng nói bậy." Huyền Phượng tức giận liếc nàng một cái, lại hơi quấn chặt bộ y phục trên người lại một chút, nhưng khi nàng ta thu hồi ánh mắt, một chút khác
thường lại xẹt qua đáy mắt.
: Tam đại Tiên Tông đến nhà xin gặp, không ít đệ tử tâm tư linh hoạt đã mơ hồ nhận ra tình huống dị thường rồi.
Đào Nguyên sơn trang bị diệt
' môn, chấp sự Nam Hồng Thất Tử và ngoại môn trưởng lão ngã xuống một cách ly kỳ khó hiểu, đây vốn là chuyện lớn muốn làm toàn bộ Nam Hồng
rung chuyển. Nhưng bao
gồm cả Thiên Kiếm tiên tử,
: mấy vị tu sĩ tiến đến Nam
Dương tông hỏi thăm kia đầu có chút nhíu mày, muốn gấp
gáp trở về tông môn của
mình. Chẳng những bọn họ không
: hề sinh ra mâu thuẫn gì với
Nam Dương tông như mọi
- người vẫn tưởng tượng, mà ngược lại tất cả đầu dứt khoát bắt được vài vị đệ tử cùng với ngoại môn trưởng
: lão.
"Đồ khốn nạn." Lưu trưởng lão của Thiên Kiếm Tông chậm rãi siết chặt nắm tay. Gã vốn không quan tâm là cụ thể đã xảy ra chuyện gì, gã
chỉ biết đây là cơ hội cực kỳ
hiếm có, ai ngờ người bên
: mình lại nhẹ nhàng bỏ qua
cho đối phương như vậy.
Vị Thiên Kiếm tiên tử này
đúng là hào phóng mà. Lấy tính mạng trưởng lão
' ngoại môn nhà mình đi làm
nhân tình cho nàng, thật sự
: khiến người ta thán phục.
Thân là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh,
Lưu Hưng Sơn rất ít khi biểu
' hiện vui giận lên trên mặt, nhưng giờ phút này, mí mắt gã thoáng giật giật, trong mắt lại hiện ra cảnh tượng từng phát sinh không lầu
trước đó.
Khi biết được Nam Dương
Bảo Địa tái hiện, gã lập tức lấy ra tấm Đạo Bài đi tới, sau
đó đã nhìn thấy một đống phàm phu tục tử tu vi thấp ': kém kia. Hành động đầu tiên gã làm chính là dối lòng đi : khen ngợi một câu thân như
Long Tướng.
Đến tận bây giờ, gã vẫn còn nhớ rõ lúc ấy, thanh niên họ Thẩm kia mới đạt đến loại ' thực lực gì. Phải biết rằng, hai
người mạnh nhất của toàn bộ
Nam Dương Bảo Địa cũng chỉ
đạt tới Phản Hư tầng một mà
thôi. Phỏng chừng Thẩm Nghi kia : có thể mặc áo bào trắng Nam Dương lên người, là vì hắn mạnh hơn hai người kia một chút, nhưng khẳng định là mạnh hơn không nhiều. Một tồn tại như vậy, nếu đặt
'.ởtrong Thiên Kiếm Tông thì
nhiều nhất cũng chỉ là một đệ
: tử nội môn. Nhưng chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, lại khiến Lưu Hưng Sơn đột nhiên mất đi sự thong
dong ngày xưa ấy.
Từ một đám thổ dân tu vi thấp kém ban đầu, không hiểu sao chỉ bằng đi một đoạn thời gian, Nam Dương tông lại biến thành tồn tại có
thể diệt môn Đào Nguyên sơn
trang?
Đương nhiên, ở trong mắt Lưu Hưng Sơn, Đào Nguyên
sơn trang kia cũng không
tính là thế lực lớn gì. Nhưng quá trình quật khởi của Nam ': Dương tông lại nhanh đến mức nghe mà rợn cả người, còn khiến người ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi thật sâu. Tình huống này tuyệt đối ' không thể miêu tả qua loa bằng một câu “tích lũy thâm ' hậu” được. Thẩm Nghi của hiện giờ đã khiến Lưu Hưng Sơn nhớ tới Huyền Khánh của trước kia, hơn nữa còn là một Huyền Khánh có được Hợp Đạo Bảo Địa. Đã không kịp nữa rồi! Tại khoảnh khắc ý nghĩ này xet qua trong lòng, trên trán Lưu Hưng Sơn đã rịn ra một
: tầng mồ hôi. Không ngờ gã
lại cảm nhận được mỗi uy
: hiếp từ trên người một tu sĩ Phản Hư cảnh trung kỳ. Ý niệm tới đây, Lưu Hưng Sơn
' chậm rãi đứng dậy, đi ra bên
ngoài màn sáng. Ngay tại lúc
' gã sắp sửa bước ra, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh thò vào, cong ngón tay nhẹ nhàng phất qua bờ vai gã.
"Ôi." Lưu Hưng Sơn cúi đầu
: Xuống nhìn về phía bàn tay
nhỏ bé vừa rút ra khỏi vai mình, bỗng nhiên mồ hôi trên
trán lại nhiều thêm vài phần.
"Ta nói này, chẳng lẽ trong đầu ngươi chứa đầy phân : sao?" Nương theo tiếng nói, một bóng người nhỏ nhắn - xinh xắn đã nhẹ nhàng tiến vào, nhìn qua đối phương chỉ chừng bảy - tám tuổi. Nàng đang chắp hai tay sau lưng, giãm lên trên một cái hồ lô ngọc, trên người mặc một bộ ' trường sam rộng thùng thình, trong khôi hài càng lộ ra vài phần non nớt đáng yêu. Nhưng trên khuôn mặt ngoan ngoãn thông minh này lại mang theo khí thế vênh . váo hung hăng. Dù đang phải : đối mặt với một trong tám vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh của Thiên Kiếm Tông, nàng vẫn giữ nguyên thái độ nhìn từ trên cao xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận