Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 838: Người Quen Gặp Gỡi

Chương 838: Người Quen Gặp Gỡi Chương 838: Người Quen Gặp Gỡi
Nếu đối phương đã nắm giữ
: hành tung của đám người
mình thì khẳng định là tin tức
: cực kỳ nhạy bén. Cũng đồng nghĩa với nếu hắn thật sự muốn yêu cầu một chút gì đó, thì đương nhiên là không thể
gióng trống khua chiêng như
vậy, làm thế này có khác gì
' đắc tội với Nam Hồng Thất Tử khác đâu? Nhưng cũng không quan trọng. Đối phương bày ra tư
thế như vậy, ít nhất cũng
. đang biểu lộ ý tứ quy thuận
: Và nguyện ý tuân thủ quy củ
của hắn rồi.
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi lại
thúc giục Linh Khôi, trực tiếp
lướt vào hòn đảo nổi nọ. "Mời mấy vị bước lên tiên
lâu." Trong tiếng sáo của
nhóm nữ tu, Văn Thu Kim lại
: một lần nữa hạ xuống, tự mình dẫn đường cho đám Nam Hồng chấp sự: "Cho Thu Kim một cơ hội để bày tỏ tâm
1x
Hiệu suất làm việc của Thủy Nguyệt Thương Minh cực nhanh. Từ khi nhận được tin tức đến khi Thanh Sư Linh Khôi hạ xuống đất, bọn họ đã
chuẩn bị xong một bàn sơn
_ hào hải vị, đầy món ngon
rượu ngon rồi. "Làm phiền rồi." Thẩm Nghỉ
khẽ gật đầu, nếu không mượn danh nghĩa để bóc lột
: được thì thật ra hứng thú của
hắn đã không còn lớn nữa,
: hắn chỉ đơn thuần muốn tới đây để nói chuyện về Thanh Hải phủ mà thôi. Nhưng đối phương đã khách khí như
_ vậy, ở lại ăn một bữa cơm
cũng không có vấn đề gì. "Thượng Tiên khách khí, đây đầu là chuyện Thu Kim nên làm."
Văn Thu Kim mặc trên người
. một bộ y phục màu trắng,
cung kính nhưng không bộc
lộc bản chất con buôn, chỉ bình thản dẫn mọi người lên lầu ngồi, đồng thời cũng liếc
: mắt một cái là phân rõ địa vị
cao thấp của đám người này. Cái khéo ở đây là gã cực kỳ tự
: nhiên dẫn Thẩm Nghỉ đến
ngồi ở vị trí chủ tọa mà
: không để lộ ra một chút cảm giác cố ý nào, sau đó, gã lập tức lại gọi một đám nữ tu tới, rót rượu gắp thức ăn thay
_ mọi người.
Mặc dù Thẩm Nghi không quen với loại đãi ngộ như vậy, nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Mấy hộ vệ khác vẫn đứng
. khoanh tay ở đẳng sau Văn
Thu Kim. Ảnh mắt lặng lẽ đảo
qua mọi người, âm thầm ghi nhớ tin tức. Kẻ cầm đầu
nhóm người trước mặt lại là tu sĩ Phản Hư tầng bốn kia, trong khi lão đầu có tu vi cao nhất là Phản Hư tầng sáu,
cùng với những người khác
đã đạt đến tầng năm hoặc là
: tầng bốn, đầu tự nhiên đóng vai trò tùy tùng, kẻ dưới.
Tình huống này cũng khá là : phù hợp với hình tượng một phái đoàn tiên tông chấp sự đi tuần. Chỉ có điều, ngoại trừ
thanh niên kia ra, hình như
tuổi tác của những người còn lại đều hơi lớn... thậm chí còn có chút quen mặt, chẳng hiểu sao càng nhìn lại càng thấy giống người của Thanh Hải phủ bên kia.
Rõ ràng là Văn Thu Kim đã nhìn ra thân phận của mấy người này, nhưng cũng không vạch trần, chỉ bình thản nâng chén lên kính
: Thẩm Nghi một ly: "Nghe nói
Thượng Tiên đi ngang qua
: Thanh Hải phủ, lúc trước Thủy Nguyệt Thương Minh cũng có qua lại với bọn họ, nhưng so với chuyện mua
' bán nhỏ của chúng ta,
chuyện của tiên tông vẫn
quan trọng hơn nhiều." Thẩm Nghi nâng chén đáp lại rồi khẽ gật đầu.
Đối mặt với loại chuyện mà
_ bản thân vốn không am hiểu
: này, lần sau vẫn nên mang Lý
Thanh Phong theo sẽ tốt hơn. Nhưng rõ ràng là tâm tư của
đối phương cực kỳ nhạy bén,
đã bớt cho hắn rất nhiều
phiền phức rồi. Trong lúc ăn uống linh đình,
': bồng nhiên một tên hộ vệ đi
đến bên cạnh Văn Thu Kim,
- truyền âm nói: "Minh chủ, thuyền của chúng ta bị chìm rồi, là Thủy tộc ra tay, không biết thân phận đối phương." Văn Thu Kim thoáng trầm ngâm một lát, lập tức quét mắt nhìn Thẩm Nghi nhưng cũng không có ý định đi quấy
rầy đối phương. Đây là lần
đầu tiên Nam Dương tông tới
: Thủy Nguyệt Thương Minh,
nhìn tu vi của những người này, hiển nhiên là không
chuẩn bị sẵn sàng để xử lý tình huống phát sinh, không
: cần thiết phải đẩy Nam
Dương tông vào thế khó xử,
: muốn xuống đài cũng không được.
Bởi vậy gã cũng dùng truyền âm trả lời: "Gửi thử hỏi nguyên do, xem bên ta có vô _ ý đắc tội chúng nó hay
không, cấp bậc lễ nghĩa nên
cho thì đừng để thiếu, hôm nay chớ làm lớn chuyện." Dứt lời, Văn Thu Kim lại nặn _ra một nụ cười, kính Thẩm Nghi thêm một chén nữa.
"Nếu Thượng Tiên có nhã hứng, không bằng hãy để Thu Kim đưa ngài đi thăm Thủy Nguyệt Thương Minh một phen, dù sao thì nhiều
': năm đôi bên vẫn không hề
tiếp xúc, không khỏi có chút
: xa cách với nhau." Hôm nay, gã không muốn giao thêm một phần hiếu
kính nữa, nhưng để Nam
Dương tông hiểu biết về quy
mô của Thủy Nguyệt Thương Minh cũng là một trong những thủ đoạn giúp đối phương hiểu rõ mình nên thu bao nhiêu, tránh về sau hai
bên lại sinh ra khoảng cách.
"Cũng được." Thẩm Nghỉ
cũng đang muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu thêm về
những thế lực bên ngoài. Cùng lúc đó, ngay tại nơi náo nhiệt nhất trên hòn đảo nổi này, một lão nhần đang tranh : luận gì đó với người ta đến mức nước miếng văng tung tóe khắp nơi: "Một nơi rách nát thế này, ngươi lại muốn _ thu ta cái giá đó? Đầu óc ngươi chứa đầy phân hả?!" "Trương gia, ngươi nói chuyện với người nên khách khí một chút, đầu là của Thủy Nguyệt Thương Minh, không phải giá tiền ra sao, trong _ lòng ngươi đều rõ ràng ư?" Tu _ Sĩ trẻ tuổi kia trợn trắng mắt, đồng thời cũng liếc mắt nhìn về phía nam nhân có thân phận bất phàm đang đứng sau lưng Trương gia.
Trên mặt đối phương còn
: mang theo mấy vết thương vừa mới khép lại, khí tức toàn thân uể oải. Loại tu sĩ vừa nhìn đã biết là kẻ chạy nạn
' này đương nhiên là trong
lòng cấp bách vô cùng, cơ hội
' tốt như thế nấu bỏ qua, chắc chắn sẽ bị sét đánh. "Ài." Tiêu Viễn Lâm bất đắc dĩ nhìn về phía Trương gia.
Trên thực tế, cái giá Bảo Hoa
_ tiên tử đưa ra đã đủ để mua
hai mảnh đất kia rồi. Nhưng đối phương mạo hiểm lớn
như vậy, trực tiếp ra mặt dẫn
: bách tính của Tiêu gia bảo tới
bên này, muốn kiếm nhiều hơn một chút cũng là chuyện
bình thường.
"Ta..." Sắc mặt Trương gia lập tức đỏ lên, lão nổi giận đùng đùng, nắm lẫy cổ áo tu sĩ trẻ tuổi kia, quát lớn: "Ngươi
: đừng có quá đáng!"
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên khóe mắt lão liếc thấy cái gì, cơn giận trên mặt lập tức rút đi, không còn tâm tư ngụy trang nữa, đã lập tức hóa
thành một mảnh ngây dại rồi.
Tiêu Viễn Lâm thấy sắc mặt
lão khẽ biến, cũng tò mò nhìn sang bên cạnh, rồi lập tức
trông thấy Văn Thu Kim mặc
: một bộ y phục thuần trắng
trên người, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng dời sang bên : cạnh, rơi thăng xuống bóng người mặc áo đen cao lớn kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận