Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 818: Ngươi Có Muốn Làm Tông C...

Chương 818: Ngươi Có Muốn Làm Tông C... Chương 818: Ngươi Có Muốn Làm Tông C...
"Phù."
Thẩm Nghi bình ổn lại tâm
: trạng, kỳ thật, hắn có nhiều kinh nghiệm hội tụ Trấn Trạch như vậy, thì Lượng Trụ Xích cũng chỉ là đi theo quy trình
': mà thôi, mà nhân đây, hắn
cũng muốn thuận tiện nhìn
' xem có con cá lọt lưới nào sở hữu huyết mạch kinh người hay không. Hắn gọi Lượng Trụ Xích ra,
nghiêm túc đi tới rất nhanh
_ đã đo xong tất cả phẩm cấp
của sáu bức Trấn Thạch. Mặc dù Huyền Khánh đã nói,
mỗi lần gã thăng cung chỉ
' cân một bức Trấn Thạch nhị
phẩm là có thể hoàn thành hành động vĩ đại ba tầng
Thiên Cung, cũng thành công
phá vỡ ranh giới, đi tới Phản
Hư tầng bốn rồi. Nhưng người này nói chuyện lại không đáng tin cậy.
Bởi vì phẩm cấp miễn cưỡng
_ đạt tới vạch nhị phẩm, cùng với phẩm cấp gần đạt tới nhất phẩm, đều là nhị phẩm ở trong miệng Lý Huyền Khánh, nhưng chênh lệch trong đó
lại cực kỳ lớn.
Đợi kết quả ổi ra, thành tựu
của năm bức Trấn Thạch còn lại cũng không khác là mấy so
với dự liệu của Thẩm Nghị,
: chúng đầu là tồn tại tam
phẩm tầm trung, lệch lên trên một chút. Nhưng bức
: Long Ngư Trấn Thạch kia lại
mang đến cho Thẩm Nghỉ
: một sự ngạc nhiên khó tả. Xem ra huyết mạch của cô nương váy đỏ kia cũng không
_ tệ lắm, mặc dù đối phương
chỉ có thực lực Phản Hư tầng
_ hai, nhưng lại mang đến trợ giúp khá lớn cho bức Trấn Thạch này, sau khi nó vượt qua lằn ranh nhị phẩm, còn trực tiếp xông lên khoảng
một phần ba.
"Cũng hòm hòm rồi." Thẩm
Nghi nhắm mắt lại, bắt đầu vận chuyển Thăng Cung
Pháp. Động tĩnh giống hệt
: nhau, Vô Lượng Yêu Hoàng
Cung lại bao phủ tận trời xanh, Trấn Thạch lại bong ra
: từng mảng, sáu cây đại trụ lại
trống rỗng hiển hiện giữa
: không gian. Cùng lúc đó, ngay trong Tổ Sư điện, Lý Huyền Khánh
' không quá xác định Thẩm
Nghỉ còn có thể trở về hay
' không, nên cũng chưa lập tức tiến vào trạng thái nhập định. Gã chỉ một mực hướng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bức tượng tổ sư,
cũng không biết là đang suy
_ nghĩ điều gì.
Đột nhiên, khí tức biển máu quen thuộc lại tràn vào trong
đại điện, thậm chí còn khiến
cho bức tượng tổ sư thanh
khí phiêu nhiên bên cạnh kia, có thêm mấy phần mùi vị huyết sát. Lý Huyền Khánh phất tay đánh bay huyết khí đi, lại bẻ ' mấy nhánh cây từ trên người xuống, dùng chúng thay cho ' hương hỏa, sau khi đốt cháy, gã lập tức cắm vào lư hương, bồi tội với tổ sư. Đợi cho đến khi làm xong những chuyện này, gã mới đứng lên, từng bước một đi : đến bậc cầu thang dài bên ngoài đại điện, nhìn hai luồng Hồng Mông Tử Khí phía chân trời xa, đột nhiên vài phần : phức tạp lại xuất hiện trên khuôn mặt bằng gỗ của Lý Huyền Khánh, tựa như gã vừa
: nhìn thấy một chuyện gì đó
mà bản thân thực sự không
: hiểu được. "Vì sao chứ?" Gã tự lầm bẩm một mình. Vốn cho rằng ở
': dưới Hợp Đạo, vạn pháp trên
thế gian này đầu đã bị bản
' thân hiểu rõ triệt để rồi, nhưng khi nhìn về phía Vô Lượng Yêu Hoàng Cung đang dâng lên kia, chẳng rõ vì sao trong lòng gã lại bị một mảnh
hoang mang bao phủ.
Mãi cho đến khi sáu cây cột
trụ hoàn toàn thành hình, tầng một của đại điện mới
trống rỗng xuất hiện, phẳng
phất như xông thẳng lên trời. Tiên nhạc lại vang lên, hình như còn có tiên cầm dạo bước trong mây. Bọn chúng : đã từng chúc mừng cho Lý Huyền Khánh, bây giờ lại đến đây vì người khác. Khi nhìn thấy luồng Tử Khí thứ ba hiện lên từ bên cạnh màn trời, ánh mắt Lý Huyền Khánh dần trở ' nên tỉnh táo, gã khoanh tay đứng thẳng phía trên bức phù điêu Nam Dương. Tuy chỉ là thân gỗ đơn sơ, nhưng dường như bóng lưng ấy lại bỗng nhiên cao lên rất nhiều. "Sự phụ, ta lại nhìn thấy một Huyền Khánh nữa rồi." Lý Huyền Khánh chậm rãi xoay người, quỳ xuống phía trước bức tượng tổ sư. Trong phút chốc, khóe môi gã chợt hiện
: lên một nụ cười nhạt: "Bọn
họ đói bụng đã lâu, ta có thể
: hiểu được, nhưng miếng thịt này, ta muốn để lại cho người trong nhà chúng ta ăn."
"Nếu hắn nguyện ý, Huyền
Khánh sẽ bảo vệ mảnh Nam
' Dương Bảo Địa này." Vừa dứt lời, gã lại nặng nề dập đầu xuống đất. Bức tượng tổ sư kia vẫn giống như vật chết, không hề đáp lại. Nhưng Lý
Huyền Khánh không phải
Trương Lai Phúc. Ơ chỗ này,
- lời nói của gã hoàn toàn có
thể thay cho mệnh lệnh của
tổ sư.
Đợi cho đến khi dập đầu đủ
năm cái, Lý Huyền Khánh lại đứng dậy, hỏi một câu về : phía xa: "Ngươi có muốn làm tông chủ Nam Dương Tông : không?" Giọng nói này nghiêm túc hơn trước, đã nhanh chóng : vang vọng khắp Nam Dương _RenEl Trên một đỉnh núi xa xôi, bóng người mặc áo đen chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen thâm thúy phủ đầy tử ý. Thẩm Nghỉ ngoái đầu nhìn về _ phía xa xa, trầm ngâm một : chút rồi thản nhiên nói: "Còn có nhân tuyển nào thích hợp hơn ta sao?” : Cách một màn trời, Lý Huyền Khánh cười khẽ, sau đó cúi đầu xuống nhìn thân thể
' bằng gỗ của mình, chợt thở
dài một cách tiêu sái nói:
- "Hình như không còn nữa." Ngay sau đó, bỗng nhiên gã dứt khoát đâm thẳng bàn tay
vào trong tim mình, thân thể
bằng gỗ bị cứng rắn phá vỡ.
_ Ngay tại vị trí trái tim, có một tấm Đạo Bài màu trắng nõn như ngọc đang treo ở nơi này.
Hóa ra... Lý Huyền Khánh vẫn
luôn giữ trong người một -
: chiếc chìa khóa về nhà, chăng
qua gã không dám sử dụng, cũng không có mặt mũi nào
để sử dụng mà thôi.
"Ngươi cất kỹ đi." Lý Huyền Khánh cầm miếng Đạo Bài
: bạch ngọc trong tay, mở ra
đại trận tông môn, lại cúi
: người đặt tấm Bạch Ngọc bài ấy xuống, rồi không chút do dự đã giậm chân rời khỏi Nam Dương tông.
Đây chính là thời điểm để cho
' Nam Hồng Thất Tử từ từ nhớ lại trong Thất Tông còn có một Nam Dương.
Thiên Kiếm Tông, Nam Hồng
Thất Tử. Bên trong màn sáng là một
tòa kiếm sơn nhọn hoắt,
:. phong mang tất lộ, với hàng
loạt thần binh san sát với nhau.
Lưu Hưng Sơn đang ngồi xếp
: bằng trên đỉnh núi, chậm rãi buông tấm Đạo Bài trong tay xuống, dường như vừa đạt thành một loại ước định nào
_ đó, chỉ thấy mấy bóng người
khác bên trong Thiên Kiếm
'_ Tông không hẹn mà cùng giơ chén trà trong tay lên. "Kính thiên địa." Một tia tinh quang lóe lên trong đôi mắt
Lưu Hưng Sơn, tựa như cả
người gã vừa hóa thành một
: thanh thần kiếm mang theo
sát khí ngút trời.
Một mực ngồi yên tại cảnh
giới Bạch Ngọc Kinh này suốt
mấy vạn năm, gần như thời gian đã mài mòn ý chí trong lòng bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận