Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1009: Kiếm Xuất Vô Quy!

Chương 1009: Kiếm Xuất Vô Quy! Chương 1009: Kiếm Xuất Vô Quy!
Rắc —— Đệ tử thân truyền
: của Bàn Sơn tông còn chưa
phục hồi lại tinh thần từ
: trong hành động giam cầm đầy tính tuỳ tiện và dễ dàng của đối phương, hai mắt mãnh liệt trừng lớn, gần như
_ đã lồi ra khỏi hốc mắt.
Dưới luồng sức mạnh to lớn hùng hồn ập tới, toàn bộ cột sống của gã giống như một con Đại Long đột ngột bật lên cao ngất, gần như giãy giụa
muốn xé rách cả làn da, lại
lập tức nổ tung, hóa thành
: những mảnh xương vụn như
ngọc đâm thủng da thịt bên ngoài, từng mảnh từng mảnh
một văng tung toé khắp nơi!
Thẩm Nghi vẫn lẳng lặng nhìn chăm chằm về phía trước, không chớp mắt, nếu để ý sẽ bắt gặp một chút thất : VỌng vừa xet qua trong đôi mắt tử diễm mãnh liệt nọ. Ở bên phải hắn, một vị đệ tử -: thân truyền khác cũng sử dụng Thôi Sơn Thức, đã hoàn ' toàn rơi vào thất thần. Gã cúi thấp đầu xuống, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng đen vừa có thêm trên lồng ngực mình, không ngờ phần khuỷu tay đang được lớp y phục màu đen kia bao bọc, đã lặng yên đánh nát thân thể gã rồi. Oanhll Mãi đến giờ khắc này, bỗng nhiên cự lực bắn tới, đánh
: bay thân thể tàn phế của gã
ra xa mấy trăm trượng, đánh
cho phần lưng núi kia kia gãy sập, phát ra tiếng vang âm âm, bụi mù nổi lên bốn phía.
Dù không toàn lực thi triển
Thiên Diễn Tứ Cửu, chỉ dựa
' vào chiêu thức quyền chưởng cơ sở của nó, Thẩm Nghi cũng đủ sức ứng phó với trường hợp nhỏ như thế này rồi.
Mà ở nơi tâm mắt hắn rơi
: Xuống, trên gương mặt Đồ Vệ
Quang - vốn là tồn tại xuất hiện chỉ để đánh ra một đòn
cuối cùng - đã triệt để rơi
' xuống ngây đại cùng với khó
có thể tin tưởng vào mắt mình. Sau đó, dưới bản năng
': khống chế, gã chỉ có thể giơ
nắm tay lên, mang theo uy
thế khai sơn tích địa, đột ngột đánh thẳng ra ngoài.
Tà áo đen trên người Thẩm Nghỉ nhẹ nhàng bay phất phới, chẳng biết từ lúc nào ' năm ngón tay thon dài trong
ống tay áo vừa cuốn lên kia đã nắm chặt lại. Rõ ràng là nắm tay làm quyền, lại như đang cầm một thanh kiếm. Một thanh Kiếm Thần Hoàng : bất tử bất diệt, mang theo sinh cơ dạt dào, được Hồng Mông Tử Khí gia trì, khiến tiếng gió lại nổi lên trong thiên địa rồi nhanh chóng hội tụ thành một chuỗi âm thanh khó có thể diễn tả thành lời, ': vừa mang theo âm hưởng của tiếng phượng minh cao vút vừa có cảm giác của kiếm âm chói tail Đến đây, cuối cùng gương _ mặt bình tĩnh của Thẩm Nghi cũng có thêm một chút gợn sóng. Kiếm xuất vô quy! (Kiếm đã xuất ra thì không quay trở lại) Quyền phong sắc bén không tránh không nhường đánh : thăng vào nắm tay của Đỗ Vệ Quang. Hai quyền đụng nhau, như bảo kiếm sắc bén phá tan cây trúc giòn, nắm - tay phải của Thẩm Nghỉ cũng dễ dàng xé rách bọng tay, cánh tay, sau đó là bả vai, mãi
cho đến lúc khi hơn nửa thân
thể của đối phương đều hóa
: thành mưa máu bay tán loạn, rơi vào trạng thái gần chết, bay ngược ra ngoài.
__ "Phốc ——"
Hoảng sợ và ảo não cùng rất nhiều cảm xúc tiêu cực lại cộng với cảm giác khó hiểu cực kỳ nặng nề đầu xông lên đầu Đỗ Vệ Quang, nhưng
dưới lực lượng hung thần kia
. ăn mòn, gã vốn không có quá
- nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì ở thời điểm hiện tại, ngay cả thần hồn cũng dao
động kịch liệt rồi và không
': khó để đoán ra, gã vừa trực
tiếp rơi vào hôn mê. Vào khoảnh khắc này, ngay
: bên trong chủ điện của Bàn
Sơn Tông, một đạo linh lực
: hùng hồn nhanh như cắt bay ra khỏi cửa điện, trực tiếp bao bọc thân thể gã, sau đó kéo vào trong điện.
Thẩm Nghi chỉ lặng lẽ đứng
' nhìn, cánh tay lập tức buông thống xuống, hoàn toàn không có ý tiếp tục truy kích.
Thật ra hắn cũng chỉ muốn
thử kiếm một chút thôi, tuy
. những khối Thử Kiếm Thạch
: này có phần hỏng bét, nhưng
cũng không cần thiết phải hủy diệt bọn họ triệt để như
vậy. Dù sao thì hiện giờ hắn vẫn đang ở trên địa bàn của
' Bàn Sơn Tông, cự phách Hợp Đạo Cảnh còn chưa hiện thân : đầu.
Loại chuyện vừa không có
lợi ích vừa vô duyên vô cớ trực tiếp đặt mình vào nguy hiểm này, hắn chẳng có hứng ' thú đi làm.
Thần Hoàng Bất Hủ Kiếm Thể chỉ vừa mới đại thành mà thôi, còn chưa đạt đến cảnh
giới viên mãn, chẳng qua
Hồng Mông Tử Khí đúc thành
: toàn bộ Thiên Cung trong
người hắn uá mức phong phú, mới khiến cho bộ Linh
Khu Pháp này đạt đến trình
- độ có thể sánh ngang với
Bạch Ngọc Kinh, nhưng có vẻ như nó chỉ đạt được chừng : một - hai phần gì đó thôi, không quá nhiều.
Chẳng qua đám tu sĩ Bàn Sơn Tông vốn lấy tôi thể mà nổi danh này lại không đạt
: đến cảnh giới kia, khiến cho hắn có phần buồn bực, chưa ' đủ tận hứng. "Phù." Cuối cùng Tô Hồng Tụ cũng ngừng nín thở. Nàng không thể trông thấy _ thức chưởng pháp mà mình : mong đợi kia, nhưng lại được chứng kiến một loại thủ đoạn kinh khủng khác của Thẩm tông chủ. Rõ ràng là đối : phương xuất thân từ Nam Dương Bảo Địa - một nơi vốn không hề nổi danh bởi Linh : Khu pháp - vậy mà dưới tình huống không sử dụng Tiên : thành, hắn lại có thể quét ngang ba vị tu sĩ Bàn Sơn Tông - vốn là tu sĩ tôi thể. __ Tình huống này thật sự khiến trong lòng người ta... ' có chút không thoải mái. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có trọn vẹn mười tầng một Thiên Cung chống đỡ, thì bất kể thủ đoạn gì xuất ra từ _ tay hắn cũng sẽ trở nên khủng bố thôi. Lúc trước, Tô Hồng Tụ đã âm thầm đánh giá phần thắng ' của mình nếu chiến đấu với hắn, và giờ phút này nàng lại phải cắt giảm đi một chút.
Nàng ngước mắt nhìn về
: phía chiếc áo khoác màu đen hơi lay động phía trước rồi không nhịn được mà khe khẽ thở dài.
Vị tông chủ trẻ tuổi này,
_ đúng là lần nào cũng có thể mang đến cho nàng cảm giác bất ngờ khó tả.
"Hình như ngươi không tức giận?" Bạch Vu lặng lẽ tới
gần, lại chỉ nhận được một
cái liếc nhìn không chút gợn
sóng của Tô Hồng Tụ. Gã ngượng ngùng cười: "Không
mở Tiên thành mà đánh,
: chẳng phải đó là kẻ đầu óc
không tỉnh táo sao... Ai có thể làm giống như hắn, cái gì
: cũng am hiểu chứ? Thật sự
không biết người ta phải
: nhàn rỗi thành cái dạng gì, mới nổi lên những loại hứng thú này. Ấy cha, đúng là thiên phú tốt thì có thể muốn làm
gì thì làm thật."
Nhìn như Thanh Nguyệt Đạo Tử đang mắng thầm, nhưng trên thực tế, đây lại là những lời thật lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận