Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 687: Ta Đang Đợi Ngươi!

Chương 687: Ta Đang Đợi Ngươi! Chương 687: Ta Đang Đợi Ngươi!
"Phù." Không còn đau đớn tra
: tấn, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng
có tâm tư đi trải nghiệm
: những biến hóa của thân thể mình rồi.
Liệt Hỏa Đoán Chân Kim. Đương nhiên, nếu hiện giờ ' thân thể của hắn là máu thịt
bình thường thì khẳng định là
không có bất cứ tình huống
gì ngoài ý muốn xảy ra, toàn
bộ nó đã trực tiếp bị đốt cháy hầu như không còn rồi, nhưng linh khu sau khi Hóa Thần lại khác.
Dưới sự trợ giúp của Chân Dương Kỳ Lân Thạch, bộ thân thể do thiên địa khí tức biến thành này, đang được đan hỏa kia rèn luyện, trở nên
càng cô đọng hơn nhiều.
: Vào khoảnh khắc này, lực đạo thân thể đã lâu không thay đổi của Thẩm Nghi lại dần dần có một chút biến hóa. Trong đại điện chỉ còn lại những tiếng xèo xèo phát ra từ ngọn lửa chói mắt kia, mà trên thân thể không ngừng tụ
hợp lại của hắn, vừa chậm rãi
_ có thêm một tầng ánh sáng
màu vàng.
[ Năm thứ ba mươi bảy ngàn, tình huống của ngươi
: hệt như một con chim sẻ, lấy
Chân Dương làm trứng để dục hỏa trùng sinh, hóa : thành Thần Hoàng, đậu trên ngô đồng ] [ Thần Tước Niết Bàn viên mãn ] __ [Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Hai mươi sáu ngàn ' năm ] Thẩm Nghỉ ngồi xếp bằng, bộ hắc bào trên người không gió _ tự bay, quầng sáng mỏng manh vừa nãy đã ngưng tụ - thành kim văn trên làn da trắng nõn như ngọc. Trên mi tâm lại có thêm một luồng kim diễm, tựa như con ngươi dựng thẳng. Khoảnh khắc hai con ngươi kia mở ra, một luồng kim
quang còn thuần túy hơn cả
Kim Tình Sư Hoàng đột ngột
xông thẳng lên vòm trời, làm cho cả tòa đại điện trở nên sáng rõ như ban ngày.
' Theo nhịp hô hấp của Thẩm
Nghi dần dần bình ổn lại, ánh
' sáng kia đã tan đi, kim diễm nọ đã biến mất, chỉ còn vài phần nóng bỏng như lửa còn chưa hoàn toàn rút bên trong đôi mắt đen nhánh kia.
"Học thuộc xong chưa?"
: Thâm Nghi đưa mắt nhìn
sang bên cạnh, mấy luồng yêu hồn vô thức dời ánh mắt
đi, bởi hồn phách của bọn
' chúng vốn không thể đối mặt
với thứ ánh sáng vàng kia. Bạch Hồng Yêu Hoàng yên
- tĩnh nằm sấp trên mặt đất,
chỉ dựa vào bộ linh khu mạnh
: mẽ này, nếu chủ nhân còn muốn chém chết nó thêm một lần nữa, có lẽ ngài cũng không cần phải tế Đạo Cung
ra,
"Hồi bẩm chủ nhân, đều nhớ kỹ cả rồi." Huyền Minh Chu Hoàng nhỏ giọng đáp lại. Thẩm Nghi cảm nhận được
những biến hóa kịch liệt đã
phát sinh trên thân thể mình,
- trong lòng cũng càng thêm
chờ mong đối với Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thân
tiếp sau đó. Lời nhắc nhở của Bạch Hồng
rất quan trọng, hắn không
thể tiếp tục tham lam hơn,
: nếu hiện giờ lại chạy qua quật thứ tư một chuyến, cầm dược liệu thì phải nghĩ biện pháp bỏ qua thân phận này
: mà không làm cho người
khác hoài nghi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lại thi triển Nam Dương Hóa Hình Quyết, một lần nữa biến thành con hùng sư cao tám
trượng, trực tiếp thu Bạch
Hồng Yêu Hoàng vào trong
: màn đêm năm giữa mi tâm,
biến nó thành một con tuấn mã Trấn Thạch, rồi lập tức thu
lại cấm chế đã bày ra ở cửa. Đúng lúc này, một đạo truyền
tin mới được thả vào.
- "Hả?" Thẩm Nghỉ đưa tay tiếp nhận luồng lưu quang kia, bên trong ẩn chứa một giọng nói coi như quen thuộc, mà
': nội dung cũng chỉ vẹn vẹn có
một câu nói trong mệt mỏi
' thoáng hiện một chút dịu dàng: "Dưỡng thương xong thì mau chóng đi ra, ta đang đợi ngươi."
Nghe vậy, Thẩm Nghi hơi
_ nhíu mày lại, mơ hồ có một
- loại dự cảm cổ quái trong
lòng. Hắn do dự một chút, ngay sau đó, U Vĩ Thương đã
hóa thành một luồng lưu quang rơi vào trong lòng bàn tay. Hắn cất bước đi ra bên ngoài Luyện Đan Phường. Bên ngoài một tòa đại điện rộng lớn ở chỗ sâu bên trong Thiên Yêu quật. Chỉ thấy một thân hình sung mãn được một chiếc áo bào màu đen bao trùm hiện ra trước mắt, một đôi cánh vàng nằm ngay bên dưới mảnh đồ văn Nam Dương kia, được nó : tô điểm trở nên càng thêm rực rỡ, vừa thoáng thu hồi lại. Nữ nhân nọ chậm rãi bước lên bậc thầm dài nhìn như một con Vân Long với khí thế bàng bạc, đứng phía trên bức : phù điêu đại nhật kia, nhìn thẳng về phía trước. Có một con chó vàng lưng đen thoạt nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, đang lười _ biếng nằm sấp ngay trước điện, trên cổ nó đeo xích sắt, 'F nhưng một đầu khác của xích sắt lại bị chính nó ngậm ở trong miệng. Nữ nhần kia cung kính cúi người hành lễ, lộ vẻ mặt thành khẩn tha thiết, nói: "Kim Sí tham kiến Quật chủ." Nghe vậy, con chó kia chậm rãi mở mắt, đôi mắt kia cực ' kỳ thâm thúy tựa như đã trải qua vô vàn năm tháng tang thương, bên trong có chút đục ngầu, lại bởi vì trong miệng đang cắn chặt lấy cái xích sắt, cho nên lời nói có chút mơ hồ không rõ: "Nói đi." "Kim Sí biết, bản thân tự ý rời khòi vị trí chính là điều tối ky, ' ta cam nguyện nhận phạt. Nhưng trước đó, ta dự định sẽ đi vây giết một vị thiên kiêu của Nhân tộc, có khả năng hắn đang ở trong Thiên Yêu quật, mong Quật chủ ban thưởng pháp bảo." Kim Sí Yêu Hoàng nghiêm túc chắp tay: "Hắn có phương pháp na di, không thể suy xét - theo lẽ thường, cũng có sở trường về trận pháp, không biết sâu cạn, trên người còn : mặc một bộ pháp bào, khó có thể làm tổn thương đến thân _ thể." Nàng cẩn thận thuật lại hết thảy những nhu cầu của ' mình, không bỏ sót một chút nào. Lão cẩu già nua kia một lần nữa nhắm mắt lại, nhưng ngay lập tức từng luồng lưu quang đã từ trong điện tuôn ra, rơi xuống trước người nữ nhân kia. "Kim Sí còn cần một vị trợ lực trấn thủ bên ngoài Thiên Yêu quật." Dường như Kim Sí Yêu ' Hoàng còn cảm thấy chưa đủ, lại đưa ra thêm thỉnh cầu. Lão cẩu trầm mặc thật lâu,
rốt cục cũng gật gật đầu.
: Kim Sí Yêu Hoàng thấy vậy, rốt cục cũng chịu xoay người rời khỏi đại điện, và chỉ trong nháy mắt vẻ mặt đã trở nên
: lạnh nhạt vô cùng.
Đợi sau khi rời khỏi nơi này, nàng chậm rãi vươn bàn tay ra, trong lòng bàn tay có thêm ba viên Hóa Thần Đan ôn nhuận. Có lẽ phương pháp
luyện chế tiên đan diệu dược
như vậy vần còn sót lại một
- chút dấu vết có thể lần theo ở
bên ngoài, nhưng dược liệu... nhất định là lấy từ trên tay
nàng. Kim Sí Yêu Hoàng quan sát
- hồi lâu, cuối cùng mới chậm
rãi nhắm mắt lại, chờ tới khi
- đôi mắt kia lại được mở ra một lần nữa, bên dưới đáy mắt đã biến thành một biển máu cuồn cuộn, đỏ tươi hung
tàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận