Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 779: Ngươi Chỉ Còn Nhiều Nhất L...

Chương 779: Ngươi Chỉ Còn Nhiều Nhất L... Chương 779: Ngươi Chỉ Còn Nhiều Nhất L...
Thẩm Nghi phất tay thu hồi : pháp quyết, rồi lập tức đi về phía đại điện. Trước đó, Lý Huyền Khánh từng nói gã không thể giúp đỡ là vì cấp bậc chênh lệch quá lớn. Nói đơn giản là rất nhiều kinh nghiệm của một ' tu sĩ thiên kiêu như gã đầu không thích hợp với tu sĩ bình thường. Nhưng hiện giờ hắn đã miễn cưỡng bước được vào con đường tương tự như vậy rồi, : mặc dù đây chỉ mới là bước khởi đầu, hiển nhiên những kinh nghiệm của đối phương sẽ biến thành một khoản tài phú cực kỳ quý giá đối với hắn. mu
"
Nhìn Thẩm Nghi đã chạy đi
: thật xa nhưng một đám đồng môn Ngô Đồng sơn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.
"Sự huynh, ngươi làm sao
vậy?" Dư Triều An nhìn về
' phía Nhiếp Quân: "Thiên Cung này rất lợi hại sao?" Đương nhiên, chuyện Thẩm Nghi đột phá đã làm tất cả
mọi người đều kinh ngạc,
. nhưng cũng không đến mức
: lớn lao như vậy, dâu sao đầy
vốn không phải ngày đầu tiên bọn họ quen biết Thẩm tông
chủ, đối phương đã từng chậm lại bao giờ đầu?
"Cũng không có gì." Nhiếp
: Quân lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia cảm khái: "Chỉ đơn thuần là rất lợi hại... là lợi hại nhất trên đời này mà
: thôi."
Chỉ có tu sĩ đã thử quan tưởng đạo trụ mới có thể hiểu được một màn trước mắt này đáng sợ tới cỡ nào.
Kỳ thật đối với bản thân ở
thời điểm hiện tại, Nhiếp
: Quân cũng chẳng cảm thấy
mình khuyết thiếu cái gì, xét cho cùng, hiện giờ gã có thể
tùy tiện lật xem công pháp,
- tùy tiện sử dụng mấy món đồ
vật ở bên trong động phủ, Thẩm Nghi kia chưa bao giờ : hạn chế bọn họ sử dụng bất cứ món gì, mà ngay cả khí tức - thiên địa cũng trở nên dồi dào hơn hẳn trước kia. Đãi ngộ như vậy, nếu đặt vào ': những tông môn khác, chí ít cũng đạt đến nửa trình độ ' của đệ tử thân truyền. Nhiếp Quân tự tin bản thân gã không hề thua kém bất cứ một tên đệ tử tông môn nào, thứ gã đang thiếu chỉ là một _ ít thời gian mà thôi, để đền. : bù những năm tháng này vần luôn bị những người khác kéo giãn chênh lệch. Nhưng khi đối mặt với Thẩm Nghi, gã vốn chẳng có một chút tâm tư ghen ty hoặc ước ao hâm mộ gì cả, cũng không cần : phải lấy bản thân đi so sánh với người ta... bởi vì chênh : lệch giữa hai người là quá mức to lớn. Ngược lại, có thể tận mắt ' chứng kiến tầng một Thiên Cung xuất hiện, đã để lại một ' chút cảm ngộ mơ hồ trong lòng Nhiếp Quân rồi. Nghĩ đến đây, gã bình thản gật gật đầu nói: "Ta đi về trước." Trong đại điện tổ sư. ' Dường như Lý Huyền Khánh đã dự liệu được điều gì, nên không trở lại bồ đoàn, mà
: lặng lẽ đứng trước cửa đại
điện yên lặng chờ đợi. Mãi
cho đến khi trên trời có một đạo trường hồng màu tím trắng lướt đến, lại cho đến khi Thẩm Nghi trực tiếp hiện
' thân, còn chưa chờ Thẩm
Nghi mở miệng, Lý Huyền
' Khánh đã lắc đầu nói: "Có một số thứ ta đã không dùng được nữa, tông chủ không cần khách khí, cứ nói chính sự là được."
"Đa tạ." Thẩm Nghỉ khẽ gật
- đầu. Hắn cũng không phải
loại người có tính cách lề mề dài dòng, với loại ân tình này,
hắn càng quen dùng hành
động để đền đáp lại hơn. "Ta chỉ muốn hỏi một chút..."
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên
Lý Huyền Khánh lại đặt tay lên vai Thẩm Nghi, dùng một câu hỏi mang đầy nghi hoặc cắt đứt lời nói của hắn:
"Ngươi ăn cái gì vậy? Lại
khiến cho người mình chứa
' một thân đan độc thế này?" Nghe vậy, Thẩm Nghi thoáng trầm ngâm một lát mới nói: "Hóa Thần Đan, Phá Võng
Đan, còn có cả Thiên Hoàng
đan."
Lý Huyền Khánh rơi vào suy
tư, tuy gã hoàn toàn không biết Phá Võng Đan là cái gì,
: nhưng hai thứ khác lại từng
gặp qua rồi. Không thể nào, chuyện này quá mức vô lý. Nếu ăn loại đan dược này mà để lại di
' chứng nghiêm trọng như thế,
khẳng định là Nam Dương
' tông sẽ không thu chúng vào. "Chờ một chút, ngươi đã ăn bao nhiêu?"
"Hơn trăm viên thì phải, ta
_ cũng không nhớ rõ lắm."
- Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn
lại.
"Khu khụ."
Nói thật, trước đó Lý Huyền Khánh từng CÓ SUy nghĩ răng ': bản thần đã trải nghiệm đủ nhiều rồi, nên ở cái Hồng _ Trạch này, hẳn là đã không còn một chuyện gì đủ sức làm cho gã rung động nữa, nhưng khi nghe thấy con số ' khủng bố này, gã vẫn phải giật mình. Hóa Thần Đan còn có thể ăn như vậy sao? Gã lập tức nghi hoặc nhìn lại: "Thế các loại khí tức hỗn tạp _ trong đan độc kia là chuyện gì đã xảy ra?" "Hẳn là có liên quan tới Thiên Hoàng Đan rồi." Thẩm Nghi lại chẳng cảm thấy chuyện này có vấn đề gì,
' bởi vì tạm thời hăn vân có thể
đè nén chúng được, nhưng
- nếu Huyền Khánh tiền bối nguyện ý giúp đỡ, hắn cũng thuận miệng giới thiệu kỹ càng về những loại tinh huyết
: mình đã dùng để luyện chế
Thiên Hoàng Đan trước đó. Đến đây thì Lý Huyền Khánh hoàn toàn cứng đờ tại chỗ rồi. Gã lại một lần nữa phải đưa mắt nhìn kỹ vị thanh niên
trước mặt này.
Cho nên... vị tông chủ trẻ tuổi
này đã cho rằng, chỉ cần hắn gọi những thứ đồ chơi lung
tung rối loạn kia là "Thiên
: Hoàng Đan" thì chúng có thể
mang đến hiệu quả tương đồng hả?
"Phù." Lý Huyền Khánh thở ra
: một hơi, nghiêm túc nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi chuyện liên quan tới Thiên Cung, nhưng ta cảm thấy chuyện
này có thể để sau lại nói, vì
tốt nhất là ngươi nên giải
' quyết đan độc trong cơ thể trước đi. Nếu không rất có thể Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thần mà ngươi tu luyện sắp sửa phá công đó."
Lời nói của Lý Huyền Khánh
: tương đối khéo léo, nhưng
Thẩm Nghi lại nghe hiểu
được ý tứ của đối phương.
Thiên Hoàng Bất Diệt Chân
Thân cũng tương đương với tính mạng thứ hai của hắn,
cho nên ý nghĩa của từ “phá
công” kia chính là hắn sắp
: sửa bị đan độc bộc phát mà bỏ mình rồi.
"Cái này." Lý Huyền Khánh nhìn Thẩm Nghi rõ ràng là nghe hiểu, nhưng vẫn giữ bộ ' dạng bình tĩnh như thường,
nên trong lúc nhất thời gã
không phân biệt được rốt cuộc là mình và đối phương, ai mới là kẻ nhìn thấu được sinh tử chướng. Gã lại lâm vào trầm tư rồi rất nhanh đã hơi giơ tay lên, in xuống một tấm bản đồ có ghi rõ đường đi ở trong đầu Thẩm Nghi. "Hãy đến Bảo Hoa tông, các
': nàng có thể giúp đỡ ngươi.
Đợi cho đến khi ngươi tới nơi
_ đó, có thể nói cho các nàng biết tên của ta, có lẽ bọn họ vẫn nhớ một chút nhân tình năm đó. Phải nhanh lên,
ngươi chỉ còn nhiều nhất là
hơn mười năm thôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận