Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 864: Giáng Lâm Đào Hoa Sơn!

Chương 864: Giáng Lâm Đào Hoa Sơn! Chương 864: Giáng Lâm Đào Hoa Sơn!
Bầy giờ tin tức có liên quan
: tới Thẩm Nghỉ, đều là thứ
nóng bỏng tay nhất trong
: Nam Hồng Thất Tử.
Không bao lầu sau, động tính này đã truyền vào trong hàng loạt động phủ ở nơi này.
"Ơ, ta còn tưởng hai tháng này hắn sẽ không ra ngoài chứ?"
"Vị tông chủ mới này của
chúng ta lại muốn làm
: chuyện ngu ngốc điên rồ gì
vậy?"
Trong lúc hàng loạt Đạo Bài
đưa tin, những trái tim vốn vất vả lắm mới yên tĩnh lại
': bồng nhiên bừng bừng sống
dậy. Lấy hiểu biết của bọn họ
- đối với Nam Dương tông, nhắm chừng những tu sĩ này cần phải dốc hết lực lượng toàn tông mới có thể gom
' góp được một trận thế kiểu
này. Nói cách, trận chiến sắp
- tới, còn có thể lớn hơn so với lần đối đầu với Đạo Hải Thủy Mãng trước kia. Lại nói vào thời điểm này, tồn
tại ở bên ngoài có thể gây
ảnh hưởng đến đại hội Thất
: Tử cũng chỉ còn lại một mình
Thẩm Nghi thôi, vậy mà hắn lại dứt khoát gây ra loại
chuyện này?
Hẳn là trên đời sẽ không có Mm - ˆ ^
một kẻ nào ngu ngốc như vậy
chứ?
Nam Hồng có Đào Hoa sơn.
: Khi nắng sớm mơ hồ lóe
sáng, hoa đào khắp núi đầu
' luân phiên nở rộ cực đẹp mà không thèm quan tầm tới mùa vụ là gì.
Nói là sơn trang, kỳ thực nơi này chiếm diện tích cực lớn. lø,. `. --
: Mà vào thời điểm đó, bông
nhiên lại thấy một con sư tử dữ tợn như ẩn như hiện bên
trong đám mây mù nồng
' đậm, thân thể cao lớn của nó
tản ra một quầng sáng màu xanh tại phía chân trời.
Có chừng ba con Thanh Sư
- Linh Khôi vừa giáng lâm Đào Hoa sơn. Trên Linh Khôi, Thẩm Nghi
: mặc một bộ áo đen, đạp lên
Ô Quang Bảo Kiếm, đang
' lằng lặng quan sát phía dưới. Không cần nói chuyện, từ sau tình huống của Thủy Nguyệt Thương Minh, gần như một
nửa cái Nam Hồng này đầu
biết Thanh Sư Linh Khôi chính
: là tọa giá của thế lực phương
nào rồi.
Nam Dương Tiên Tông đã
đích thân đến! Rất nhanh, đã có mấy bóng người lướt ra từ bên trong cánh rừng hoa đào đầy núi,
: bay lên phía chần trời, cao giọng đáp lại: “Đào Nguyên sơn trang cung nghênh tông
chủ đi tuần tra! Mời chư vị Thượng Tiên tiến vào bên trong!"
Nghe được hai chữ "Tông
chủ", mấy vị cung phụng của
Thủy Nguyệt Thương Minh
vừa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Ít nhất là thái độ này còn kiên định hơn Văn minh chủ lúc trước rất nhiều.
Tu sĩ Thanh Hải phủ lại không có cảm giác ngoài ý muốn. Dù sao thì lần trước khi bọn họ đến, Đào Nguyên sơn
: trang đã chủ động giao ra
hiếu kính rồi. Vì vậy khi nghe
: Nhiếp Quân nói, bọn họ mới giật mình như thế, thậm chí đến tận bây giờ, trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi.
Một thế lực phụ thuộc nghe
' lời như vậy, vốn là một loại trợ lực cực lớn đối với Thẩm tông chủ, đặc biệt là dưới loại thế cục phức tạp kiểu này.
Nhiếp Quân im lặng nhìn
chằm chằm xuống phía dưới, sau đó nghiêng mắt nhìn về
phía Thẩm Nghị, lại thấy đối
phương không hề để lộ ra dị
trạng gì. Thẩm Nghi chỉ khẽ gật đầu,
trên mặt không nhìn ra biểu
cảm, lại lập tức giá ngự Ô
: Quang Phi Kiếm lao về phía sơn trang ki.
Được tu sĩ Đào Nguyên sơn trang dẫn đường, mọi người đã nhanh chóng nhìn thấy ' một tòa sơn trang cực kỳ
rộng lớn nhưng không có vẻ
hào hoa xa xỉ ẩn mình trong
cánh rừng hoa đào trước
mặt. Nhìn nơi này giống như một thôn xóm nhà nông bình thường, mang đến một loại mỹ cảm lánh đời mà sống.
"Mời chư vị đi qua bên này." Mấy đệ tử của Đào Nguyên sơn trang cung kính nghênh : đón mọi người tiến vào một gian đại điện. Trong điện đã sớm có mấy bóng người. Thật hiển nhiên, ngoại trừ Nam Dương tông, ': bên trong Đào Nguyễn sơn trang này vẫn còn nhóm ' khách nhân khác. "Kẻ hèn Chung Quang Đức này chính là thiếu trang chủ của nơi đây, không có tiếp đón từ xa, mong chư vị Thượng Tiên thứ tội." Một : nam nhân trung niên mặc áo trắng bước nhanh tới, chắp tay hành lễ với đám người Nam Dương tông, dù đối mặt _ với tư thế bất thiện của những người vừa đi đến này, trên mặt gã vẫn mang theo ý
cười nhàn nhạt.
Nói xong, gã lại đưa tay giới thiệu mấy người sau lưng: "Đây là mấy vị Thượng Tiên của Thanh Nguyệt tông, Vô
Song tông, đến sơn trang
ngắm hoa đào, hôm nay thật
' trùng hợp, nhiều Thượng Tiên cùng tề tựu như vậy, thực sự khiến Quang Đức vui mừng không thôi."
Không đợi Chung Quang Đức
_ nói xong mấy lời khách sáo
ấy, ngay sau khi nhìn thấy bộ
áo đen kia, những vị tu sĩ có khí chất không tâm thường sau lưng đối phương đã
: thoáng ngây người. Nhưng
rất nhanh, đã có hai người của Thanh Nguyệt Tông mặc
: trường sam chấp sự và một
tu sĩ thuộc Võ Song Tông,
_ trực tiếp quỳ một chân xuống đất: "Đệ tử tham kiến Nam Dương tông chủ!"
: Còn lão giả Thiên Kiếm Tông
kia rõ ràng là có địa vị cao
hơn mấy người bên cạnh, bởi vì lão đang mặc pháp bào của ngoại môn trưởng lão, cảnh giới cũng là Phản Hư tầng bảy. Lão không quỳ xuống,
nhưng cũng cúi người chắp
_ tay nói: "Thiên Kiếm Tông Tạ
- Triều Ngọc tham kiến Nam
Dương tông chủ."
Thật ra trong Nam Hồng Thất
Tử cũng không có quá nhiều
quy định về lễ tiết khi đệ tử gặp tông chủ. Bởi vì có khả
: năng, rất nhiều đệ tử từ khi
sinh ra đến khi thọ nguyên
: hao hết, đầu không thấy được tông chủ một lần, ngay cả pho tượng bên trong Tổ Sư điện cũng chỉ mở to mắt khi
_ đối mặt với trưởng lão chân
chính và đệ tử thân truyền
' mà thôi. Sau khi Hợp Đạo, bọn họ chính là “Thiên” trong Bảo Địa.
Thiên nhân cách biệt, phàm
- phu tục tử há có thể dễ dàng
nhìn thấy chân thân?
Vị Thẩm tông chủ này hoàn
toàn có thể xem là tồn tại độc
nhất. Trông thấy thái độ của mấy vị
tu sĩ Tiên Tông kia, rõ ràng là
Chung Quang Đức vừa
- thoáng ngơ ngác một hồi, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Nam Dương tông, gã không chút
do dự đã quỳ hai đầu gối
xuống đất, làm đại lễ quỳ lạy. "Tiểu tu không biết tông chủ đích thân đến, tội đáng chết vạn lần!"
Hành động này vừa xuất
hiện, đừng nói là tu sĩ Thanh Hải phủ, ngay cả mấy vị cung
phụng của Thủy Nguyệt Thương Minh cũng nhìn mà
choáng váng.
: Nếu bọn họ không nhìn lầm thì vị thiếu trang chủ vừa tự xưng là tiểu tu hèn mọn này ít nhất cũng có đến mấy vạn
- tuổi rồi, còn là một vị cường
giả Phản Hư tầng tám, sao...
sao một chút tiên phong đạo cốt cũng không có vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận