Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1007: Đúng Là Công Bằng!

Chương 1007: Đúng Là Công Bằng! Chương 1007: Đúng Là Công Bằng!
Tô Hồng Tụ chậm rãi tiến lên : một bước, cả ba cửa thành lớn trên màn trời đồng thời - run rẩy, dường như ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ có ánh sáng nồng đậm tỏa ra. _ Ba tên đệ tử thân truyền của trưởng lão Bàn Sơn Tông đầu ' theo bản năng lướt về phía sau mấy trượng. Đối mặt với tình huống này, đừng nói là bọn họ, ngay cả Bạch Vu cũng trực tiếp ngậm miệng lại, không dám nói : thêm nữa... Với tính cách của Tô Hồng Tụ, một khi không có tông chủ Thiên Kiếm Tông áp chế, nàng đã mở thành chính - là muốn thấy máu, thậm chí còn phải phân ra sinh tử mới chịu ngừng.
Vấn đề là... bọn họ đến đây
để cầu viện, dù không mời được viện trợ, cũng không đến mức mới đến đã kết xuống huyết cừu.
Nghĩ đến đây, Bạch Vu lại vô
' thức nhìn về phía Thẩm Nghi. Mặc dù gã vốn không biết có phải đối phương cũng không dám nói lời nào giống như mình hay không, nhưng ít ra
danh tiếng tông chủ của đối
phương vần là đường hoàng
: chính thức, nếu hăn tình
nguyện ra mặt, có lẽ Tô Hồng
Tụ sẽ nghe một câu?
__ "Để cho ta tới đi." Ngụy
Nguyên Châu vẫn không quên chức trách của bản thân trong chuyến đi này, gã cũng dứt khoát tiến lên một bước, : hơi giơ tay ngăn cản Tô Hồng Tụ. Lời đã nói đến đây rồi, nếu còn tiếp tục khiêm tốn nữa lại có phần không lễ phép. Cục tức này khẳng định là phải xả ra, nhưng trình độ nghiêm trọng của sự việc lại cần cẩn thận khống chế. Nhìn tình huống trước mắt, : đại khái là Tô Hồng Tụ muốn để mấy người này tiếp một
kiếm của nàng. Nhưng khẳng định là đám người trước mắt sẽ không tiếp nổi. mu
"
Tô Hồng Tụ hờ hững liếc
: mắt nhìn Ngụy Nguyên Châu một cái, sau đó ánh mắt quét về phía Thẩm Nghỉ đang đứng phía sau, sau khi trầm
ngâm trong nháy mắt, nàng
khế hít sâu một hơi, chậm rãi
siết chặt năm ngón tay.
Theo động tác nọ, ba tòa thành lớn giữa màn trời lại một lần nữa biến mất trong
tầng mây trắng tinh.
Sau khi thu hồi cầu vồng Tử
Khí, Tô Hồng Tụ không nói một lời đã lui trở về, chỉ lạnh
lùng chăm chú nhìn vào vùng
hư vô phía trước, hiển nhiên là vừa cưỡng ép nén một
bụng lửa giận vào trong.
__ Nhưng nàng có thể thật sự bình ổn nộ khí hay không lại phải xem Ngụy Nguyên Châu biểu hiện như thế nào.
“Đạo Tử Lăng Vân tông Ngụy
' Nguyên Châu." Đến đây, Ngụy Nguyên Châu lại một lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía chân trời, sau đó nghiêm túc chắp tay, bộ
trường sam bay bổng, cất lên
giọng điệu bình tĩnh: "Xin ba
- Vị chỉ giáo... Hoặc là còn có
đạo hữu khác tình nguyện xuống sân, cũng có thể cùng
nhau chỉ giáo."
Lời này vừa nói ra, những dãy núi xung quanh chủ điện
: của Bàn Sơn tông đồng thời
lâm vào tĩnh mịch. Vô số ánh
: mắt đồng thời hội tụ vào nơi đầy, nói chính xác là hội tụ lên bóng dáng mặc áo trắng tơ vàng này. Đừng nhìn thực
- lực của Nam Hồng Thất Tử
cường hãn, nhưng tùy ý tách
' ra một tông, đặt ở cấp độ Hồng Trạch cũng chỉ là thế lực nhị lưu.
Khí tức Tô Hồng Tụ toát ra
lúc trước đã khiến người ta
_ rung động không thôi, nhưng
- lời nói của Ngụy Nguyên
Châu lúc này càng khiến bọn họ có chút không nhịn được,
chẳng lẽ Đạo Tử của mấy
: tông khác thuộc Nam Hồng
cũng là kỳ tài ngút trời như vậy?
Thấy thế, Bạch Vu khẽ nhíu
: mày, một chút cảm khái xẹt qua trong mắt, dưới tình
huống bình thường, thoạt nhìn Ngụy Nguyên Châu này
có phần giống như một vị
quân tử khiêm tốn, nhưng
' một khi dính đến Tô Hồng Tụ, gã cũng có vài phần lỗ mãng ngang tàng.
Hai vị Đạo Tử ra mặt, có thể nói là không cho Bàn Sơn Tông một chút mặt mũi nào nữa.
Ngoài mặt Đỗ Vệ Quang vẫn cố gắng giữ trấn định, nhưng đáy lòng lại âm thầm mắng
lên. Gã có chút không nhìn ra
nội tình của Ngụy Nguyên
: Châu, nhưng chỉ dựa vào những lời này của đối phương, thì khẳng định là người này cũng có chút thực
' lực.
Sau khi cảm nhận được thái độ có chút bất mãn rõ ràng của các vị trưởng bối trong toà chủ điện phía sau, Đỗ Vệ Quang đưa mắt nhìn thoáng
qua hai vị sư huynh đệ bên
cạnh, đột nhiên lại nhớ ra cái
gì, trên mặt lập tức xuất hiện
một nụ cười dữ tợn: "Ngụy sư huynh đúng là khéo ăn khéo nói, ngươi đường đường là
: một vị Đạo Tử, cũng coi như
một nửa tông chủ rồi, bây giờ lại muốn lấy lớn hiếp nhỏ đối : phó một đám đệ tử chúng ta, lại còn có thể nói đến hào - tình vạn trượng như thế, thật là bội phục bội phục!" Ngụy Nguyên Châu nghe _ Vậy, cũng hơi nhíu mày. Nhưng không chờ gã đáp lại, Đỗ Vệ Quang đã chậm rãi khoanh tay nói: "Đương nhiên, Đạo Tử tông ta hiện giờ không có mặt ở trong sơn môn, nếu bảo ngươi ở lại nơi . này chờ hắn, lại có vẻ như : chúng ta đang hèn nhát tìm cớ, không bằng như vậy đi..." Nói xong, gã hơi nghiêng _ đầu tiếp tục: "Để công bằng chút, ngươi và ta đầu không mượn ngoại lực của Tiên
' Thành Bạch Ngọc Kinh, chân chính dùng đao thật thương thật đấu một trận?"
Lời này vừa nói ra, đột nhiên sắc mặt Bạch Vu trở nên cổ quái, gã cảm khái nói: "Nhiều năm không gặp, không ngờ ' Bàn Sơn Tông vẫn giảng quy
củ như vậy, thật là công bằng mà."
Hừ, ai trong cái Hồng Trạch này mà không biết, Bàn Sơn _ Tông lập nghiệp bằng Linh Khu pháp?
Bảo hai bên đồng thời không sử dụng Tiên thành Bạch Ngọc Kinh? Bốn chữ “đao thật thương
: thật' này, nghe thế nào cũng
có chút buồn cười.
Rơi vào tình huống kiểu này,
dù Ngụy Nguyên Châu có
khăng khăng bảo thủ đến cỡ
' nào, cũng không ngu đến mức trúng phép khích tướng thô thiển như thế, nhưng có một câu Đỗ Vệ Quang nói không sai. Bản thân Nguy
Nguyên Châu vốn là Đạo Tử,
_ bất kể bên mình có lý hay
: không, chỉ cần rơi vào tranh
chấp miệng lưỡi với những đệ tử thân truyền của Bàn Sơn
Tông này, vậy thì đã thua
trước nửa trận rồi. Vì vậy, gã chỉ có thể giữ yên
lặng.
—_ Về phần thật sự từ bỏ sở trường của mình, đi so đấu
linh khu với đối phương... Người ngu xuẩn như vậy, sẽ
' không làm được Đạo Tử.
"Hình như Ngụy sư huynh không tình nguyện." Đỗ Vệ Quang khẽ nhíu mày, đột nhiên lại đưa mắt nhìn về phía Bạch Vu đang chuẩn bị
mở miệng nói chuyện, khẽ
_ cười khẩy, mang ý khiêu
: khích mười phần hỏi một câu:
"Nếu không thì ngươi tới?"
Chỉ cần da mặt đủ dày, gã có thể hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận