Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 861: Sau Khi Ngài Nghe Xong, Na...

Chương 861: Sau Khi Ngài Nghe Xong, Na... Chương 861: Sau Khi Ngài Nghe Xong, Na...
Chung quy lại yêu ma vẫn chỉ
: là yêu ma, cưỡng ép tu tập
linh pháp của Nhân tộc, dù
- lấy tuổi thọ của nó, hoàn toàn có thể đột phá đại thành vào lúc tuổi già, nhưng thôi diễn tới ba mươi vạn năm liền một
- lúc, cuối cùng vẫn phải trả giá
đắt.
[Đạo Hải tướng quân ngồi yên như cây khô, chỉ có đôi con ngươi điên cuồng, nhìn lên màn trời, đột nhiên phát
ra một nỗi sợ hãi từ nội
_ tâm]
Thẩm Nghỉ có phần cảm khái, thu hồi ánh mắt. May mà có
yêu hồn giúp đỡ, nếu không,
rất có khả năng hắn sẽ điên
mất. Hắn gọi yêu hồn ra, rót nó
Vào trong Trấn Thạch. Đầu óc
có rõ ràng hay không cũng
: chẳng quan trọng, chỉ cần còn có thể chiến đấu là được, nếu thật sự không đánh được thì cuối cùng, cũng có thể cho
nó đi làm đạo trụ.
"Phù." Thẩm Nghi nhìn chằm chằm vào bóng đêm, sau đó cất bước đi về phía Tổ Sư điện, đã suy nghĩ quá nhiều, nhất định phải tìm một người
gột rửa đầu óc.
"Tông chủ trở về rồi?" Huyền
Khánh đã phân chia xong toàn bộ đống hiếu kính lần
trước Thẩm Nghi mang về. Gã đứng dậy chào đón đối
: phương, nhưng khi đối diện
với đôi mắt thâm thúy của
Thẩm Nghi, bỗng nhiên gã lại thoáng ngẩn ra một chút rồi lập tức trêu chọc cười nói: "Tông chủ muốn nhìn cái gì,
cứ nói thẳng là được, Huyền
Khánh đã biến thành thân thể
' Mộc Nhân này rồi, không có gì là không thể cho người khác nhìn thấy." "Đi chết đi." Thẩm Nghi xoa
xoa mi tâm, thoáng làm dịu
_ đi di chứng của Thiên Diễn Tứ
: Cửu. Vừa rồi hắn chỉ nhìn
theo bản năng muốn hóa giải vạn pháp thế gian, cùng với
tìm ra sơ hở trên người đối
phương mà thôi. Hiện giờ,
loại hành vi này đã gần như biến thành bản năng của hắn
- rồi. Nhưng vừa nãy khi quét
mắt nhìn, hắn lại phát hiện
: Huyền Khánh tiền bối vốn cực kỳ bình thường, không có lẫy một chút khí cơ nào... Nhưng cũng không có bất kỳ nhược
_ điểm gì đáng nói.
"Mặc dù lấy thân phận đệ tử nói ra những lời này, không khỏi có chút mạo muội. Nhưng đúng là ngài đã làm rất tốt." Huyền Khánh chậm
rãi cúi đầu xuống, hiển nhiên,
_ gã cũng nhận được tin tức về
: chuyện Thẩm Nghi chém giết
Đạo Hải tướng quân.
Phải nói là trong Nam Hồng
_ Thất Tử, hễ ai có chút địa vị
đầu biết đến chuyện này, ít nhất là trước mắt thì như vậy.
: Coi như ở thời điểm hiện tại,
vị trí tông chủ kia, Thẩm Nghỉ
: đã ngồi vững được một nửa rồi.
Nói một cách đơn giản, trong
' những thế lực phụ thuộc vào
Nam Dương tông lúc trước,
' nhóm thế lực yếu đương nhiên là không dám làm trái, về phần nhóm thế lực mạnh mẽ kia, sao bọn họ có thể không nhìn ra vị tông chủ này
có thiên tư đáng sợ đến mức
nào?
Sở dĩ nói là đã ngồi vững một nửa, chỉ bởi vì Huyền Khánh
hiểu rõ những tu sĩ cùng
cảnh giới kia, khả năng cao là tình huống chó cùng rứt giậu sẽ phát sinh.
"Vậy để Huyền Khánh lại
: dâng một món lễ vật khác cho tông chủ." Trong lúc nói chuyện, Mộc Nhân kia đã chậm rãi nhắm mắt xuống.
Ngay sau đó, lại một luồng Tử
Khí nồng đậm tới cực điểm
tràn ra từ trên người gã, thậm chí mức độ mênh mông của thứ này còn vượt qua tổng lượng Hồng Mông Tử Khí của Thẩm Nghi bây giờ.
"Vật này chính là chuyện đau
- lòng của Huyền Khánh, từ
sau khi nó xuất hiện, ta hoàn toàn không còn được nghe
thấy những tiếng tiên nhạc
rơi xuống vì Huyền Khánh
nữa. Kính xin tông chủ hãy thay ta mang nó rời đi."
: Huyền Khánh lảo đảo ngồi trở
lại trên tấm bồ đoàn, bỗng
: nhiên sinh cơ trên thân thể bằng gỗ kia lại giảm bớt đi rất nhiều.
Thẩm Nghỉ thoáng trầm mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Mộc Nhân nọ. Một lúc lâu sau, hắn thản nhiên nói: "Hay là cứ kể lại chuyện
ngươi chưa nói hết lần trước
đi?"
Huyền Khánh nhìn chằm chằm vào bức tượng tổ sư,
bỗng nhiên lại lộ ra một nụ
cười thoải mái: "Chuyện quá khứ đã qua rồi, cần gì nhắc lại? Huyền Khánh đã sớm
: quên hất cả... Ta chỉ muốn tự
mình ngồi yên một lát." "Được." Thẩm Nghỉ khẽ gật đầu, Vô Lượng Yêu Hoàng Cung nhảy ra từ mi tâm,
' khiến cho một mảnh đỏ tươi
nổi bật lên giữa màn đêm sâu
' thằm. Luồng Tử Khí nồng đậm kia chậm rãi hóa thành bốn luồng, dũng mãnh lao tới Thiên Cung tầng bốn.
Ngay sau đó, Hồng Mông Tử
Khí của mỗi một tầng Thiên
: Cung đầu đột nhiên tăng vọt,
tăng gần như gấp đôi! Gia trì phong phú như thế, lại tính
cả Thiên Diễn Tứ Cửu vừa mới
đột phá đại thành... Đúng là
có dấu hiệu trợ giúp hắn vượt qua một đường ranh giới rồi.
Thẩm Nghi thu hồi Đạo Cung,
: cũng không quấy rầy Huyền Khánh nữa. Dù sao thì bây giờ vẫn chưa phải thời điểm mấu chốt, kể cả có nghe
đượuc, hắn cũng chỉ đủ tư
cách nghe một chút mà thôi.
' Về sau kiểu gì cũng còn cơ hội. Đợi Thẩm Nghi rời khỏi Tổ Sư điện, lúc này Huyền Khánh
mới mở to mắt, nhìn chằm
_ chăm vào pho tượng của vị tổ
: Sư kia, đột nhiên lại có chút
cảm khái nói: "Ngoại trừ ngài, hắn là người đầu tiên muốn
nghe ta kể chuyện, chẳng lẽ
- tồn tại làm tông chủ như hai
người đầu thích chọc phiền toái đến thế sao? Nhưng sau
: khi ngài nghe xong, Nam
Dương tông đã không còn
. nữa..."
Bên ngoài Tổ Sư điện.
Thẩm Nghi tùy ý chọn một vị trí, lật đống sổ sách lên, muốn nhìn xem còn con đường nào để thu hoạch thọ nguyên của yêu ma hay
không. Nhìn thọ nguyên của
. yêu ma trống rồng trên bảng
- giao diện, hắn luôn khuyết
thiếu một chút cảm giác an
mm
Thật ra chuyện Huyền Khánh
đột ngột tặng quà, đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.
Trên thực tế, chỉ cần nghĩ một
- thoáng thôi cũng đủ hiểu, dưới sự hấp dẫn của Hợp Đạo
Bảo Địa quý giá này, có thể
trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ vốn đã không phải một chuyện dễ dàng, mà ' sau đó, những tồn tại kia còn
phải đảm bảo bản thân an toàn trèo lên Bạch Ngọc Kinh, rồi mới tính đến chuyện kế thừa Hợp Đạo Bảo Địa... con đường này hung hiểm đến . mức nào cũng có thể cảm nhận được.
Mà ngoại trừ những khó khăn đương nhiên phải vượt qua đó, thì bên ngoài kia, có bao nhiêu đồng môn sư huynh đệ muốn dồn người ta vào chỗ
: chết, sau đó vui sướng leo
lên?
Chỉ một cái Bảo Địa, một con đường thăng tiên, dựa vào cái gì nó lại là của ngươi, mà
': không phải của ta chứ?
Nếu dựa vào thực lực nói chuyện thì tất cả đầu là Bạch Ngọc Kinh, một khi chưa chân chính liầu mạng tranh đấu, ai có thể cam tâm tình nguyện
thừa nhận rằng bản thân yếu
hơn người khác?
Thật hiển nhiên Huyền Khánh đã trải qua một lần, cho nên
mới có hành động này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận