Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 884: Huyết Phù!

Chương 884: Huyết Phù! Chương 884: Huyết Phù!
Thẩm Nghi thu tay lại, bước
: chân hơi có phần phù phiếm
đi vê phía chân Nhai Giác sơn.
: Chiếc áo bào trắng nhuộm máu khe khẽ lay động theo từng động tác của bóng người cao to kia, hình ảnh ấy
_ lập tức ánh vào trong mắt
của đám người Nhan gia và
' Liễu Thế Khiêm, khiến cho đôi đồng tử trong mắt bọn họ không hẹn mà cùng thoáng co rút lại.
Đầu là tu sĩ cảnh giới cao
thâm, làm sao bọn họ có thể
: không biết đạo huyết phù này
đại biểu cho cái gì.
Bị Long Cung để mắt tới sẽ là
- trải nghiệm khủng bố như
thế nào? Đại khái là rất ít người của : vùng Nam Hồng này có thể trả lời được vấn đề ấy, bởi vì : người chết vốn không biết nói chuyện. Nhưng theo biểu cảm trên ' gương mặt của vị tông chủ kia, bọn họ lại cảm nhận ' được một ý tứ khác hẳn, dường như với hắn, đây vốn là một chuyện bé nhỏ không đáng kể. Nếu không phải tộc trưởng nhắc tới, hẳn là đối phương cũng không có ý định để lộ ra đạo huyết phù kia đầu. "Ôi... Ôi..." Đột nhiên lồng ngực của đám người Nhan gia có chút co thắt lại. Hình như bọn họ đã đoán sai - điều gì rồi.
Cũng không phải tông chủ
muốn Nhan gia ở lại chịu chết : thay cho Nam Dương tông, mà chỉ đơn thuần không muốn đặt mục tiêu của Long
Cung vào chung trong một
cái giỏ.
Sau đó, những chuyện còn lại sẽ do một mình hắn đi xử lý dầy dưa.
Liễu Thế Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào bóng lưng Thẩm Nghi vừa biến mất ở cuối đường
núi, lại lập tức quét mắt về
phía Nhan gia bên cạnh. Thiên tư, tâm tính đã đủ, chỉ còn có một điểm thiếu sót cuối cùng, đó chính là quyết
đoán, thân ở địa vị cao thì
phải giơ lưng ra gánh vác
' thiên địa, vậy mà hôm nay, hắn cũng hoàn toàn bù đắp xong rồi. Nhân trung long phượng,
xưa nay không thiếu người đi
_ theo.
Tu sĩ trẻ tuổi này càng ngày càng giống một vị tông chủ
chân chính.
Đúng vào lúc này, Nhan Hiền Thanh thoáng giậm chân một cái, thân hình trực tiếp biến mất tại chỗ. Chờ tới khi lão : xuất hiện trở lại, đã đi theo bên cạnh Thẩm Nghi, chắp tay dâng lên một khối kim ngọc trận bàn lớn bằng bàn - tay: "Tông chủ, chỉ cần thúc giục trận bàn này ở bên trong ' Nam Hồng, Hiền Thanh sẽ lập tức chạy đến." "Được." Thẩm Nghi cũng không khách khí, hắn dứt khoát tiếp nhận tấm trận bàn kia, cẩn thận treo nó ở bên hông. Một tay đấm Bạch Ngọc Kinh, chỉ cần gọi là đến, e rằng ở : toàn bộ vùng Nam Hồng cũng chẳng mấy người có được.
"Sau đây Nhan gia sẽ khởi
_ trận, trực tiếp di dời khỏi Nhai Giác sơn, ngài cứ cầm tấm trận bàn này, là có thể tùy thời tìm được chúng ta."
Nhan Hiền Thanh tiếp tục
thấp giọng nói: "Khẳng định
' là ba nhà còn lại cũng bị Long Cung để mắt tới, ngài có thể dùng phương thức tương tự như vừa nãy để khiến bọn họ quy tâm."
Khi bốn thế lực Bạch Ngọc
: Kinh kết hợp lại, bọn họ đã
đủ tư cách để nói chuyện ở trước mặt Tiên Tông bình
thường khác rồi.
Dù sao dưới tình huống không tính là phụ thuộc, thì lấy Thanh Nguyệt tông làm ví dụ, trong tông môn của bọn : họ cũng chỉ có bảy vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh mà thôi, kể cả khi tính thêm những hạng người trác tuyệt khác trong nhóm đệ tử thân truyền, tổng số tu sĩ Bạch ' Ngọc Kinh cũng không vượt quá mười hai vị.
"Đi thôi." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, hơi thở đã khôi phục lại một chút. Hắn dứt khoát tế ra - 0 Quang Phi Kiếm, lấy Đạo : Bài cáo biệt Liễu Thế Khiêm: "Lần này đã làm phiền Liễu
trưởng lão." "Thẩm tông chủ nói quá lời rồi, hình như chuyện hôm nay, hoàn toàn không có
- quan hệ gì với Thế Khiêm...
Ngài phải cẩn thận chút, tấm
: pháp chỉ Thiến Vân đưa cho ngài kia, vẫn tính như cũ." Liễu Thế Khiêm đang ở trên
vịnh hồ, khe khẽ lắc đầu, trên
khuôn mặt nghiêm túc lại
' hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Thẩm Nghi cũng không khách
sáo nữa, bởi vì chắc chắn
phải có liên quan rồi, nếu
: không có Liêu Thế Khiêm
chấn nhiếp, sao Nhan gia có thể trơ mắt nhìn hắn chém
chết Long Tôn?
Hơn nữa người xuất thủ cuối cùng.
Mặc dù đã cố gắng che giấu
khí tức, nhưng vẫn có thể phần biệt ra một chút hương vị Nguyệt Hoa bé nhỏ không đáng kể trong đòn đánh ấy,
lại thêm phản ứng ngây dại
của Nhan Hiền Thanh... Đoán
' chừng là trong nháy mắt khi lão do dự ra tay, đã có những người khác lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên lặng yên động thủ trước một
bước rồi.
Hình như vị Liễu trưởng lão
này cũng không có cố chấp
như vẻ bề ngoài.
Thẩm Nghi thu hồi tấm Đạo
Bài trên tay, đạp trên Ô Quang Huyền Kiếm, trực tiếp
: lướt ra khỏi Nhai Giác sơn,
nhanh chóng biến mất trong
mây.
Nhan gia trấn thủ phía Đông
Nam Dương tông.
Bởi vậy trên thực tế, khi rời khỏi Nhai Giác sơn này, đã được coi là rời khỏi phạm trù Nam Hồng Thất Tử rồi.
Thẩm Nghi tìm một vị trí ở
cách đại dương khá xa.
Lần trước, bản thân từng đột phá bên ngoài Bảo Hoa tông, : hắn cũng phát hiện hành động của mình đã thu hút sự chú ý của đám Thủy tộc bên
dưới. Mặc dù thực lực hiện
giờ của hắn đã không thể so
: sánh với lúc đó, nhưng cẩn thận một chút luôn luôn đúng, huống chỉ hắn còn mới chém chết một vị Long Tôn.
Thẩm Nghi ngồi xếp bằng,
lằng lặng nhìn chằm chằm vào đạo huyết văn trong lòng bàn tay. Lúc trước, hắn từng bày ra
Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận,
ngăn cách Long Tôn và nhóm
: hộ vệ của nó liên lạc với
ngoại giới, coi như hành động khá là gọn gàng linh
hoạt.
Dù thế lực của Long Cung có lớn hơn nữa, cũng không thể : lập tức phản ứng lại được. Chẳng qua luồng khí tức liên : hệ này lại có chút phiền phức rồi đây. "Long Cung..." Thẩm Nghi khẽ thở ra một hơi. Nếu nói hắn không khẩn trương thì khẳng định là giả. Hắn mới đến Nam Hồng này, nhưng không cần biết bản thân làm chuyện gì, dường : như cũng có mối quan hệ với con quái vật khổng lồ ấy. Có cảm giác nanh vuốt của đối phương trực tiếp trải rộng ' khắp vùng Nam Hồng Thủy bộ. Vấn đề là với thực lực hiện tại
: của hắn, ở trước mặt thế lực
như vậy, lại hơi có cảm giác
: châu chấu đá xe. Nói đâu xa, chỉ một vị Long Tôn cộng thêm mấy hộ vệ bên cạnh đã khiến Thẩm Nghỉ cảm thấy
' khó giải quyết vô cùng.
Nhưng cảm giác khẩn trương này lại mang đến cho hắn một chút hưng phấn khó hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận