Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 970: Cái Gì Mới Gọi Là Sinh Kiếp?

Chương 970: Cái Gì Mới Gọi Là Sinh Kiếp? Chương 970: Cái Gì Mới Gọi Là Sinh Kiếp?
Ngay khi Thẩm Nghi điều
: khiển bóng người màu đỏ
tươi ấy, không vội không
: chậm đặt chân đến tầng thứ hai, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao lại vậy. Bởi vì cảm giác bỏng rát kịch liệt bắt đầu từ
' mũi chân đánh tới, tựa như
muốn đốt cháy toàn bộ thân
' hình này.
Ngay tại khoảnh khắc hắn theo bản năng lui ra phía sau nửa bước, một lần nữa trở lại
tầng thứ nhất, bỗng nhiên Vô Lượng Yêu Hoàng cung dưới : chân lại hóa thành một đạo 5m vồng do Tử Khí thuần túy hội tụ mà thành.
' Và tầng Đạo Cung duy nhất không được ban tặng kia, chính là nơi đặt chân cho : người ở phía trước cầu vồng tạm thời dừng lại nghỉ ngơi. Thẩm Nghi cảm nhận được đầu ngón chân bị bỏng, nhìn thân thể màu đỏ tươi của ' mình vừa bị ăn mòn, trực tiếp hóa thành chất lỏng giống như huyết tương, nhỏ xuống phía dưới. Hắn chợt rơi vào trầm tư, lại lập tức lật xem nội dung viên : bảo châu bên trong thần hồn thức hải, tìm ra một quyển sách cổ có liên quan đến chuyện leo lên Bạch Ngọc Kinh. Cái gọi là năm thành, cũng đúng là năm kiếp. _—_ Sinh lão bệnh tử khổ. Thân thể lột xác, bước lên Tiên lộ. Mà bước đầu tiên này lại - trùng hợp là sinh kiếp, cũng là bước dễ dàng nhất. Xét cho cùng, dù là yêu ma tai hoạ hay là tu sĩ Nhân tộc, ngay cả tồn tại từ trong tảng _ đá nhảy ra, cũng đã trải qua sinh kiếp rồi. Nhưng mọi chuyện lại luôn có ngoại lệ. Thẩm Nghỉ chậm rãi siết chặt
' năm ngón tay, đột nhiên hăn
nhớ tới một việc, đó là đối với
: phương thiên địa này, hắn chính là một kẻ ngoại lai. Thật hiển nhiên, theo những gì kiếp số thiên địa này cảm
' nhận được thì tên tiểu sai
dịch của Bách Vân huyện lúc
' trước và vị tu sĩ sắp leo lên Bạch Ngọc Kinh bây giờ vốn không phải là một người.
Nói cách khác, hắn là người
không sinh.
"Ta..." Thẩm Nghi rũ mắt
nhìn chằm chằm vào bắp chân màu đỏ tươi đã không
còn trọn vẹn, dường như
đang muốn giải thích điều gì đó, nhưng sau nháy mắt trầm
' ngâm, hắn chỉ bật cười và
một lần nữa nhìn thẳng vào
: vùng đất sau mây, dùng giọng điệu vừa lặng lš phát sinh một chút biến hóa, ẩn chứa một tia hung ác nhàn
' nhạt: "Con mẹ nó ta một
đường giết thẳng tới đây,
' đương nhiên là đã tồn tại rồi, nếu như vậy cũng không được tính là sinh kiếp, thì cái gì mới gọi là sinh kiếp?"
Vì sao nhất định phải để
thiên địa định nghĩa cái gì gọi
là sinh kiếp?
Tiểu gia hôm nay sẽ phải trèo lên cầu vồng này của ngươi, không có chuyện nhẫn nhịn! Nghĩ đến đây, hắn chợt : ngấng đầu, ánh mắt bình tĩnh, giống như lúc đi từ Bách : Vân huyện đến Thanh Châu, rồi đến Đại Càn, cuối cùng rời khỏi Nam Dương Bảo Địa, đến bây giờ sắp bước lên trời, ': không có bất cứ khác biệt nào cả.
Hắn lại khập khiễng đạp lên đạo cầu vồng với Tử Khí dạt dào kia.
Thiên Kiếm Tông, Nam Hồng Thất Tử. Tỷ muội Tô gia tiếp đãi khách quý Bảo Hoa tông
xong, bà lão nọ đã tạm thời ở
lại Thanh Nguyệt Tông nói
: chuyện phiếm với Cơ tông chủ, ngược lại Bảo Hoa tiên tử chủ động đi theo hai người, nhưng tâm tư rõ ràng
' không nằm tại Thiên Kiếm
Tông.
Bởi vì cả đám đệ tử thân truyền đi ngang qua gật đầu lấy lòng lẫn những đệ tử bình thường nghỉ chân đứng ngó,
đầu bị nàng trực tiếp bỏ qua.
Suốt từ đầu đến giờ, nàng
vẫn luôn trầm tư vắt óc suy nghĩ, không biết nên làm như
thế nào mới có thể tìm được
: một cơ hội chuồn ra bên
ngoài. "Ngươi cùng Bảo Hoa tiên tử
đi dạo một vòng đi." Hiển
nhiên là Tô Hồng Tụ đã nhìn
: ra tâm tư của cô gái nhỏ này, mới tùy ý nhắc nhở muội muội một câu.
__ Hiện giờ, khu vực xung
quanh Nam Hồng Thất Tử
' cũng không được tính là an bình, nấu tùy tiện rời đi, rất dễ xảy ra hỗn loạn gì đó, tình huống ấy rất dễ gây ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa
Nam Hồng Thất Tử và Bảo
Hoa Tông.
"Ta hiểu rồi." Tô Ngữ Thường gật đầu. Chỉ cần
không liên quan đến chuyện đấu pháp, không để tỷ tỷ gặp phải rủi ro thì trên phương diện sự vụ của tông môn, đối : phương vẫn là một vị Thiên Kiếm Đạo Tử đặc biệt đáng tin cậy. _ "Tỷ muốn trở về bế quan sao?” Tô Ngữ Thường không ' nhịn được lại hỏi thêm một câu. "Ta cần đi làm chút chuyện." Tô Hồng Tụ thu hồi độ cong trên khóe môi, ánh mắt lóe _ lên vẻ lạnh lùng nhìn về một : hướng khác, rồi không nói thêm gì nữa, nàng trực tiếp biến mất tại chỗ. "Lúc nào cũng như vậy, cái gì cũng không chịu nói cho ta..." Tô Ngữ Thường thở dài
: nhưng cũng không quá để ý,
bởi đây đâu phải lần đầu?
Dứt lời, nàng trực tiếp ôm
lấy phần cổ thon dài của Bảo Hoa tiên tử, lên tiếng dò hỏi:
"Mau nói cho ta biết, rốt cuộc
là ngươi muốn chạy đi đâu?"
Có thể dùng danh xưng tiên
tử nổi tiếng khắp Hồng Trạch, dù thực lực có thể không xứng đáng cho lắm, nhưng
khuôn mặt của nàng lại tuyệt
đối là số một, số hai. Huống
: chỉ nơi đây còn có hai vị đồng
thời được xếp vào hàng tiên tử, động tác của bọn họ lại
thân mật như thế, nhìn chẳng
giống dáng vẻ cao cao tại
thượng của trước kia. Thân là tu sĩ, phẩm tính kiên
trì, chịu được tịch mịch vốn
được xếp lên hàng đầu, nếu
: không làm sao bọn họ có chịu đựng được những khổ tu có thể kéo dài hàng trăm hàng ngàn năm?
Nhưng lòng thích cái đẹp thì
ai cũng có. Chẳng trách rất nhiều đệ tử Thiên Kiếm Tông đã mơ hồ có chút mất kiểm soát rồi. Dường như cả lão tử Thiên Vương tới, cũng không
hấp dẫn được ánh mắt của
bọn họ.
Ngao —— Đúng vào lúc này, một tiếng kiếm ngân chói tai
vang tận mây xanh, gần như đã xé rách màng nhĩ của mọi
người, khiến vẻ mặt bọn họ
đại biến, đồng loạt nhìn về
. hướng đó. Thậm chí người có tu vi khá thấp đã mất đi khống chế, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, hốt hoảng bịt hai
_ lỗ tai lại, trên mặt lộ vẻ thống
khổ.
"Tỷ tỷ?!" Tô Ngữ Thường vốn đã quá quen thuộc với luồng khí tức này, mới theo bản năng kinh hô một tiếng, ngay
cả Bảo Hoa tiên tử vốn đang
miễn man suy nghĩ cũng
: không khỏi kinh ngạc ngước mắt nhìn qua.
Kỳ thật không cần Thiên Kiếm tiên tử lên tiếng nhắc nhở cái gì, bởi vì ngay sau đó, tiếng nói quen thuộc kia đã : nương theo kiếm ngân vang vọng nọ, trực tiếp lướt qua : hư không tồi. "Lưu Hưng Sơn, ra ngoài luyện một chút." Trong giọng _ nói của Tô Hồng Tụ có mang theo vài phần mệt mỏi và lười ' biếng, cùng với một tia ngạo khí của kẻ bề trên có thể vênh mặt hất hàm sai khiến người khác mà không để lại cho đối phương có một chút khoảng trống nào để chối từ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận