Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1003: Bàn Sơn Tông!

Chương 1003: Bàn Sơn Tông! Chương 1003: Bàn Sơn Tông!
Nếu có thể tìm được thiên
: kiêu của Yêu tộc tương tự với
Kha Thập Tam, đương nhiên
là không thể tốt hơn rồi, nhưng cũng không thể gửi toàn bộ hi vọng vào loại hư vô mờ mịt ấy được.
Nếu không tìm thấy, hắn
' cũng chỉ có thể đi theo con đường giống như Ô Tuấn, dùng Trấn Thạch bình thường đi độ kiếp, hao phí vô cùng vô tận thọ nguyên của yêu ma,
thậm chí còn có nguy hiểm
thất bại, khiến cho đống thọ
: nguyên của yêu ma khổ sở
tích góp từng tí một đều bị
lãng phí hất.
_ Chỉ cần nghĩ đến tình huống
này thôi Thẩm Nghi đã cảm thấy tim mình đập thật nhanh
rồi.
—_ Từ tình huống mở thành thứ hai hoàn toàn có thể nhìn ra, Thiên Kiếp này sẽ càng ngày càng gian nan, nếu không, rõ
ràng Tô Hồng Tụ có thể nhìn
thấy bốn thành, vì sao phải
' dừng bước ở ba thành?
Không chỉ một mình nàng,
Huyền Khánh tiền bối cũng là như thế, mãi cho đến trước
khi xảy ra chuyện, cũng chưa
thể vượt qua một lần "Khổ"
kiếp cuối cùng kia?
Ngay cả Huyền Khánh tiền bối cũng không độ qua được, - thì nói thật, Thẩm Nghỉ thực sự khó mà tưởng tượng nổi, rốt cuộc là hắn phải đi đến
: đầu mới có thể tìm được một
con yêu ma thiên kiêu có
: thiên phú mạnh hơn đối phương đầy...
Ngày đêm luân phiên, cuối cùng chiếc bảo thuyền hoa mỹ cũng vượt qua được đại ' dương mênh mông vô tận,
đến gần một dãy núi.
"Thẩm tông chủ, đệ tử xin từ
biệt." Ba vị Đạo Tử khác cung kính hành lễ rồi lập tức lui xuống khỏi bảo thuyền, tự : mình tế ra pháp bảo, nhanh chóng lao về phía màn trời. Đợi sau khi bọn họ rời khỏi, . Ngụy Nguyên Châu vẫn luôn một mực trầm mặc ít nói mới nhẹ bước đi đến sau lưng
: Thẩm Nghị, lên tiếng hỏi:
"Thẩm tông chủ, ngài có biết
_ Vì sao lúc trước Cơ tông chủ lại trực tiếp thu liễm khí tức hay không?”
Không thể không nói, trong
mấy người Nam Hồng Thất
_ Tử phái tới cho Thẩm Nghị, cũng chỉ có một mình vị Đạo Tử Lăng Vân tông này là đáng tin cậy nhất. Thay vì nói Thẩm Nghi dẫn bọn họ ra ngoài làm
việc, không bằng nói là Ngụy
Nguyên Châu ra ngoài làm
: việc, thuận tiện tìm cớ điều
mấy kẻ dễ gây chuyện đi
¬
"Vì sao?" Thẩm Nghi quay
đầu nhìn lại. Thật ra lúc trước khi hắn nghe được câu
"không tiện" kia, cũng mơ hồ
có chút nghỉ hoặc rồi, chỉ là ở
: trước mặt nhiều người như vậy hắn không tiện hỏi mà thôi.
_ "Việc này nói ra thì rất dài
dòng, bởi nó có liên quan đến
' một đoạn chuyện xưa." Ngụy Nguyên Châu hời hợt bỏ qua câu chuyện cụ thể, trong nụ cười có mang theo một chút bất đắc dĩ: "Thật ra mối liên
hệ giữa Nam Hồng cùng với
mấy chỗ khác... xem như
tương đối xa cách."
"Nói giảm nói tránh như vậy
để làm gì? Cứ nói thẳng là
: chúng ta vốn không có liên
hệ với bọn họ." Bạch Vu không nhịn được lập tức chen ': Vào một câu. Có thể nhìn ra, gã này vẫn luôn giả vờ im lặng trầm tĩnh trước mặt sư tôn nhà mình, thực sự đã nhịn đến khó chịu rồi. __ "Những thế lực khác của Tam Hồng đều có qua lại với nhau, còn chúng ta có thể coi là một chỉ bị cô lập." Tô Hồng Tụ lằng lặng nhìn về phương xa. Thân là đỉnh cấp thiên kiêu của Nam Hồng, lại không thể tranh giành cao . thấp cùng thế hệ trẻ tuổi còn - lại của Hồng Trạch, đây vốn là loại tiếc nuối rất khó tiêu tan trong lòng nàng. _ Ngụy Nguyên Châu liếc mắt nhìn hai người, lại có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm
Nghỉ: "Nói là cô lập, không
bằng nói là... Không muốn
: rước lấy phiền toái sẽ đúng hơn. Đối với Nam Hồng, bọn họ vẫn luôn duy trì thái độ không va chạm, cũng không
' kết giao sâu đậm, hết thảy
đều bàng quan mặc kệ."
Thẩm Nghi khẽ gật đầu, hắn
đã đại khái biết được là
chuyện gì xảy ra rồi. Cái gọi là
phiên toái trong miệng Ngụy
: Nguyên Châu, đơn giản là
chuyện Nam Dương tông từng đắc tội với Tiên Nhân lúc
trước.
Sau khi Nam Dương tông bị diệt, sáu tông còn lại vẫn là thế lực Nhân tộc lớn nhất Nam Hồng, thậm chí còn áp : đảo cả Nam Long Cung. Sáu tông còn lại vẫn sống sót, nhưng ở trong mắt ': những người khác, vị thế của bọn họ lại giống như đám tù phạm bất cứ lúc nào cũng có thể bị bên trên hỏi tội chém đầu. Dù mười vạn năm đã qua đi, nhưng nhóm thế lực còn lại - vân luôn lo lắng nếu dây dưa : với bọn họ, sẽ khiến Tiên Nhân bên trên giận chó đánh mèo. __ Cho nên đừng nói là Nam Hồng Thất Tử, bọn họ dứt khoát cắt đứt liên hệ với toàn
bộ Nam Hồng luôn cho xong.
"Vì vậy, từ trước đến nay chúng ta làm việc gì cũng tương đối thu liễm, ít nhất thì ở bên ngoài là như vậy."
' Ngụy Nguyên Châu thu hồi
nụ cười, hơi có phần cảm khái
' tiếp tục nói: "Chưa chắc sẽ xảy ra chuyện, nhưng cũng không nhất định sẽ không có chuyện gì, chỉ có thể nói là phòng ngừa rắc rối có thể
xuất hiện mà thôi. Cho nên,
_tu Sĩ cấp độ như tông chủ
: một khi rời khỏi Nam Hồng,
sẽ cố gắng không thu hút sự chú ý quá nhiều, tránh để
người có tâm mượn cơ hội
này làm chút gì đó." Gã tin tưởng với đại trí tuệ
: của Thẩm tông chủ, khẳng
định là có thể nghe hiểu được
_ ý tứ của mình.
"Được." Thẩm Nghi đứng
lên, lại đưa mắt nhìn về phía
: trƯỚc.
Không phải chỉ đơn thuần là lặng lẽ giết, đừng để lộ ra hay sao?
Yêu cầu này cũng không tính là gì, hắn vẫn luôn làm việc theo phong cách như vậy. Nghe nói thế, rốt cuộc Ngụy
Nguyên Châu cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gã lại cười nói: "Rất ít khi chúng ta có dịp rời khỏi Nam Hồng,
: vừa vặn ngài cũng thế, nên
mượn cơ hội này để tận tình
: thưởng thức phong thái của toàn bộ Hồng Trạch một phen đi, về chuyện cầu viện, xin cứ giao cho Nguyên Châu
_ tới làm là được."
"Mặc dù bình thường đôi bên không liên hệ, nhưng dù sao chuyện này cũng có liên quan đến Tây Long Cung, trong lòng bọn họ đầu biết
cả, sẽ không xảy ra vấn đề gì
lớn đâu.”
Nói đến đây, Ngụy Nguyên Châu lại lấy ra một tập văn
kiện bằng ngọc, lòng bàn tay
: nhẹ nhàng phất qua bên
trên, ba chữ lớn với kim quang lập loè toả sáng lập tức bay lên. __ Bàn Sơn Tông! Ba chữ lớn kia nhanh chóng hóa thành một luồng lưu quang thoát ra, chỉ dẫn cho chiếc bảo thuyền hoa mỹ lại ' một lần nữa vùn vụt lao đi. "Bàn Sơn Tông được coi là một thế lực có mối quan hệ không tệ với Nam Hồng Thất Tử, phương thức tu hành của bọn họ tương đối đặc thù, : cần rất nhiều thiên tài địa bảo, còn yêu cầu rất nhiều chủng loại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận