Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 911: Linh Vũ!

Chương 911: Linh Vũ! Chương 911: Linh Vũ!
[món
"
Thẩm Nghỉ cầm trường
: thương trong tay, thoáng trầm mặc nhíu mày.
Ô Tuấn thu vẻ mặt của chủ nhân vào trong mắt, đạo kim văn kia đột nhiên vỡ nát, mũi '. thương hung hãn đánh vào
ngực nó, khiến nó lảo đảo lui về phía sau mấy bước, vất vả lắm mới ổn định được thân hình. "Chủ nhân thương pháp tốt!"
Thẩm Nghi hít sâu một hơi, lạnh nhạt liếc nó một cái, rồi : thuận thế thu hồi Long Thương, cũng lười nhiều lời với nó. Muốn đánh thì cứ đánh, : nhường là có ý gì? Quả nhiên, ngay cả khi vận dụng tới linh pháp đại thành, lại có Hồng Mông Tử Khí nồng đậm gia trì, thì giữa ' Phản Hư tầng tám và Bạch Ngọc Kinh, vẫn còn một đường rãnh cực kỳ khủng bố. Kha Thập Tam im lặng không lên tiếng, cẩn thận . quan sát vẻ mặt của Ô Tuấn. : Đột nhiên nó phát hiện, thứ mình cần phải học vẫn còn rất nhiều, ví dụ như tấm da mặt dày kia. Mỗi Tiên Tông đều có thế lực phụ thuộc ngoan ngoãn cung phụng cho mình, Thiên Kiếm : Tông cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều trong rất nhiều
thế lực phụ thuộc của bọn
họ, Hộ Kiếm Các được xem như một tồn tại tương đối đặc thù.
Bọn họ không cần giao nạp hiếu kính, cũng không cần làm việc cho Tiên Tông, điều duy nhất bọn họ phải làm,
chính là bảo vệ cây Luân Hồi
Kiếm Thụ kia.
Đương nhiên, thay vì nói bọn họ đang bảo vệ cái cây
kia, không bằng nói là cái cây kia đang bảo vệ bọn họ, dù
: sao thì ngay cả cự phách Hợp
Đạo cảnh muốn phá hủy cái
: cây này cũng phải tốn không ít công phu.
Luân Hồi Kiếm Thụ được truyền từ đời này sang đời khác. Mỗi một thế hệ chỉ ' truyền cho một vị, là bởi vì
mỗi lần cái cây này chỉ kết duy nhất một quả mà thôi.
Hiệu quả của nó cũng chỉ có một, chính là trợ giúp mỗi một đời Đạo Tử Thiên Kiếm : Tông, gia tốc vượt qua đoạn thời gian suy yếu nhất của bọn họ.
_ Vì vậy, chẳng có người nào nguyện ý tới cướp đi thứ này. Bởi xét cho cùng, kể cả có
' CƯỚp được đi, thì thứ này
không chỉ vô dụng đối với
: bản thân bọn họ, cũng không gây nên ảnh hưởng gì đối với vị Đạo Tử kia, nhiều nhất thì đối phương chỉ tạm thời ở lại
: bên trong, không rời khỏi
tông môn một đoạn thời gian
' là được, chậm thì chậm một chút, nhưng bình thường vẫn có thể vượt qua.
Mà ngược lại, làm như vậy
tức là ngang nhiên chọc giận
_ Thiên Kiếm Tông, mà trong
: Nam Hồng chằng có mấy
' người chịu đựng nổi hậu quả
đó.
.. IachTraThanhXuan... Bên ngoài Hộ Kiếm Các.
Được đông đảo đệ tử chắp
- tay đưa tiễn, hai bóng người nhanh chóng đi xa.
"Thế nào, cảm thấy khỏe
': không?" Đây vốn không phải
lần đầu Tô Ngữ Thường đi
' đến nơi này lấy Luân Hồi Kiếm Quả, ngược lại trong lòng cũng không có áp lực gì. Nàng cười khanh khách quay đầu nhìn lại.
"Ừm, cảm giác rất kỳ diệu."
Vị phụ nhần ung dung tôn
quý kia khẽ cười, nhẹ nhàng kéo tấm lụa mỏng, để cho nó
hơi quấn chặt lấy thân hình
đẫy đà bên dưới, lại có chút tò mò đưa mắt đánh giá bốn
: phía, đồng thời cảm thán nói:
"Đúng là rất nhiều năm... rất
: nhiều năm rồi ta vẫn chưa từng rời khỏi Nam Hồng Thất Tử."
_ Nói đến đây, một tia cô đơn
chợt lướt qua trong mắt
' nàng.
Tô Ngữ Thường nhìn thấy điều này, cũng thở dài nói: "Ta từng nghe được chuyện
mấy năm nay bọn họ đã làm
gì ngươi, thật sự xin lỗi...
: Nhưng ngươi cứ yên tâm đi,
sau này sẽ không như vậy nữa, ta sẽ cố gắng bù đắp nỗi
uất ức kéo dài suốt mấy năm
nay cho ngươi." Từ nhỏ nàng đã nổi danh nhờ
:: dụng mạo, nên những người
đó thường xuyên so sánh
: nàng với tỷ tỷ. Vì vậy Tô Ngữ Thường không thích nói chuyện với người khác, trong khi tỷ tỷ lại say mê tu hành,
': không có thời gian nói
chuyện phiếm với nàng, chỉ
_ có Huyết sư phụ là từ khi nàng còn nhỏ, vẫn luôn ở cùng với nàng, nhìn nàng tu hành, nghe nàng kể khổ, dường như đối phương có
thể thay thế phụ mẫu đã qua
_ đời của nàng.
"Quên đi, không nói những chuyện không vui này nữa,
lúc đầu ngươi từ đâu tới? Là ở
bên ngoài Nam Hồng sao?" Tô Ngữ Thường thấy gương
: mặt Huyết sư phụ lộ ra vẻ
khác thường, mới lập tức
: chuyển đề tài: "Chờ tu vi của ta cao hơn chút nữa, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi về nhà, còn hỏi tỷ tỷ xem có thể thả
ngươi rời đi không."
Bỗng nhiên Huyền Phượng lại thoáng trầm mặc một cái chớp mắt, hiển nhiên là
không muốn đàm luận về đề
_ tài này.
Chẳng qua nó cũng chỉ là một con Huyền Phượng tâm
tư đơn thuần, lén lút dẫn theo đệ đệ còn chưa ấp nở rời
' khỏi tộc đàn, vừa tới Nam
Hồng Thủy bộ, ăn mấy tên tu
_ Sĩ, cũng truyền đi được một chút thanh danh. Nhưng trùng hợp cái trứng phượng kia xảy ra một chút chuyện
_ ngoài ý muốn, cần lượng lớn
sinh linh để đền bù.
Nó vừa mới bày ra đại trận, đưa những sinh linh kia vào đã bị chấp sự của Thiên Kiếm Tông cùng với Nam Dương
Tông theo dõi, việc vừa làm
. xong, bọn họ cũng thuận tay : thu phục cả hai tỷ đệ bọn họ trở về trong tông.
Nghe nói hai vị chấp sự kia đầu dựa vào công lao này mà đổi được không ít tài nguyên tu hành. Cái giá phải trả cho
: chuyện hai vị chấp sự kia
càng chạy càng xa trên con
: đường tu hành, chính là nàng bị rút lấy tỉnh huyết suốt mấy vạn năm, đến nay vẫn không thể thành công đột phá đến
' Bạch Ngọc Kinh.
Tỷ đệ bọn họ đã cách xa nhau từ ngày đó, mãi cho đến lần trước khi nàng bước tới bức phù điêu Nam Dương kia, mới cảm nhận được một
tia khí tức của đệ đệ mình ở
. trên người kẻ có tên là "Tông
: chủ" ấy. Nhưng khả năng cao
là người đệ đệ ruột thịt chưa từng gặp mặt của nàng đã
chui vào trong bụng những
: tên thổ dân Nam Dương kia
rồi. Huyền Phượng thật sự rất
: muốn biết, những thứ này, Tô
Ngữ Thường định bù đắp thế
: nào đây?
"Về nhà thì thôi đi, Huyền
Phượng không hề nghĩ tới
' chuyện đó nữa. Ta sinh hoạt
ở Thiên Kiếm Tông nhiều năm
' như vậy, ý nghĩa của nơi đó đối với ta đã trở nên khác lạ hơn xưa rồi, thậm chí từ lâu nó còn trở thành ngôi nhà không thể rời đi." Huyền
Phượng bật cười tự giễu,
nhưng lại lập tức ngước đôi
: mặt tú lệ lên: "Nhưng ta thật
sự rất muốn đi Thúy Vân Tiều xem thử, nghe đệ tử trong
tông nói về nơi đó rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn không có : cơ hội đến thăm... Chỉ sợ sẽ làm lỡ chính sự."
(Tiầu là rặng đá ngầm)
Bạn cần đăng nhập để bình luận