Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 800: Cái Gì Gọi Là Che Giấu Tung ...

Chương 800: Cái Gì Gọi Là Che Giấu Tung ... Chương 800: Cái Gì Gọi Là Che Giấu Tung ...
Nhưng trong khoảnh khắc trường kiếm ngang trời lao đến, cơn sóng biển mang theo thanh thế to lớn kia lại lập tức ngưng đọng lại ngay giưuax không trung, sau đó lặng yên không một tiếng động, từ từ rút đi.
Kiếm như dải cầu vồng màu trắng, xuyên qua Ngư Lân Giáp và lồng ngực của Đại Tướng đầu giao, trực tiếp hóa thành những đóa hoa màu
trắng đến chói mắt chui vào
huyết nhục của nó.
Xuy lạp -- Mỗi một cánh hoa lại hóa thành một thanh tiểu
kiếm, từ trong ra ngoài, chỉ
- trong nháy mắt đã cắt phá
toàn bộ thân thể nó thành mảnh nhỏ!
Chỉ còn thân thể máu thịt be
: bét nằm rạp trên mặt đất, cố gắng kéo dài chút hơi tàn.
Chỉ một kiếm lại khiến cả thế : nhân thấy rõ sự khác nhau giữa thiên kiêu và thống lĩnh ' Thủy tộc bình thường.
"Phù." Đây là lần đầu tiên Bảo
Hoa tiên tử giết yêu, nhưng
không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, ngược lại bởi vì kích động, lại khiến cho đầu ngón tay của nàng hơi run.
Nàng giơ tay lên, đang chuẩn bị chấm dứt tính mạng của con Đại Tướng đầu giao này, bỗng nhiên đôi mắt thoáng nhìn qua, đã thấy Thẩm Nghi
đi từ trong phế tích tới, trên
tay cầm theo con xà nữ đã bị
: đập nát xương sống, mắt thấy không còn tính mạng nữa rồi.
"Ta có chút chuyện muốn hỏi
nó." Thẩm Nghi không đổi
' sắc mặt nhìn về phía Đại
Tướng đầu giao kia.
Bảo Hoa tiên tử cố gắng kiềm
chế cơn rung động trong
: lòng, cưỡng ép thu hồi pháp
quyết, gật đầu nói: "Được,
ngươi hỏi đi."
Nghe vậy, Thẩm Nghi lập tức
cất bước đi đến bên cạnh thân thể tàn phế kia.
"Cút ngay! Bổn tướng sẽ
: không nói gì!" Đại Tướng đầu giao dùng toàn bộ phần khí lực cuối cùng, gầm thét với tên tu sĩ trẻ tuổi kia.
Nhưng có cảm giác Thẩm
' Nghi kia hoàn toàn không nghe thấy lời nói của nó, hắn một mực tiến đến bên cạnh đối phương thì thầm một câu.
Một lát sau, hắn đứng lên,
_ chờ đợi trong chốc lát, sau đó
: hơi nhíu mày nói: "Không
chịu nói, vậy thì chết đi."
"Hả?" Đại Tướng đầu giao cố
gắng lắc lắc đầu, thậm chí nó
còn hoài nghi mình đã bị điếc. Bởi vì vừa nãy, nó hoàn : toàn không nghe thấy hắn hỏi gì cải Nhưng đáp lại nó là một đạo chưởng nhận tương tự như lúc trước. Phụt!
[ Chém giết Hắc Bối Giao Yêu Phản Hư cảnh, tổng thọ 153 ngàn năm, còn thừa 27 ngàn năm, hấp thu xong ]
Thẩm Nghi thu hai bộ thi thể ấy vào chiếc nhẫn, sau đó
mím môi không nói: "..."
Bảo Hoa tiên tử lo lắng nhìn qua: "Sao không hỏi nhiều thêm, ngươi không cần để ý tới ta đầu, chút thời gian này ta vân có thể kéo dài giúp ngươi. "Không sao, chuyện nhỏ mà thôi." Thẩm Nghỉ lắc lắc đầu, hắn thực sự không thể tiếp - tục trò chuyện thêm nữa, khóe miệng này đang muốn ' vềnh lên... "Được rồi." Mặc dù Bảo Hoa tiên tử không tin một việc có thể dính líu tới Thủy tộc lại là chuyện nhỏ, nhưng nếu _ Thẩm Nghỉ đã không muốn : nhiều lời, nàng cũng không phải người có tính cách ngang ngạnh đến mức nhất quyết phải truy hỏi đến cùng. _ Ý niệm tới đây, Bảo Hoa tiên tử lại ngoái đầu nhìn về phía chân trời.
Trương gia đang ngồi trên
: chiếc bồ đoàn rách của lão, lén lén lút lút giấu mình sau mây.
"Vị đạo hữu này, những
chuyện còn lại làm phiền
' ngươi đi tới xử lý. Về phần thù lao, ngươi có thể trực tiếp đến Bảo Hoa tông tìm ta... Chắc ngươi đã biết ta là ai rồi." Bảo Hoa tiên tử thở dài
nói.
Quả nhiên, nàng vẫn quá ít
kinh nghiệm trải nghiệm. Ban đầu, nàng chỉ dẫn theo có
mỗi hai người, ai ngờ cả hai
: người bọn họ đều đã sớm
đoán ra thân phận của nàng rồi.
Lần sau, nếu muốn đi ra
: ngoài du lịch thì ngoại trừ tu vi, vẫn cần phải học thêm nhiều chuyện trên phương diện này.
"Yên tâm, tiểu tu cam đoan sẽ
xử lý thỏa đáng cho ngài." Lúc này, Trương gia mới hiện thân. Lão vừa được tận mắt quan sát một trận đấu pháp giữa hai vị cường giả Phản
Hư tầng sáu, và ngay cả khi
_ phóng mắt nhìn khắp cái
: Hồng Trạch này, thì đây cũng
là một chuyện đáng để lấy ra
khoe khoang.
: Nhưng so với Bảo Hoa tiên
tử... Lão càng cảm thấy kinh ngạc với vị Thẩm tiền bối kia
: hơn. Nhìn bên ngoài, hăn
chẳng có điểm gì lạ thường
cả, di chuyển trên đường toàn dựa đầu vào Na Di pháp, ngay cả một món pháp bảo thay đi bộ cũng không có.
Lưu thiếu gia thấy hắn quá
mức mệt nhọc, mới mời hắn
lên thuyền. Ai ngờ khi hắn ra tay lại lập tức hiển lộ một tầng Thiên Cung. Chỉ dựa vào thực lực có thể
sánh ngang với Phản Hư năm
tầng này, hắn hoàn toàn có
- đủ tư cách tiến vào làm ngoại
môn trưởng lão trong Bảo
Hoa tông.
: Cái gì gọi là che giấu tung
tích? Cái này gọi là che giấu tung tích!
Bảo Hoa tiên tử thật sự nên
: học hỏi Thẩm tiền bối trên phương diện này! Bởi vì ngay cả một kẻ giang hồ lão luyện như Trương gia cũng nhìn
: nhầm rồi.
"Sẽ... Sẽ không quá đắt chứ?" Bỗng nhiên Bảo Hoa tiên tử lại có phần không đủ tự tin, hỏi thêm một câu. Bởi vì nàng vừa chợt nhớ ra mình còn
thiếu Thẩm Nghi một khoản
nợ lớn.
"Lấy thân phận của ngài thì đây cũng không tính là
chuyện lớn gì." Lần này là
Trương gia nói thật, tuy mặt
ngoài Nam Hồng có vẻ ổn định, nhưng trên thực tế hầu
như mỗi ngày đầu có thế lực
tiêu vong. Địa bàn còn sót lại
: nhiều vô số kể, chỉ cần ra giá là được.
Thêm nữa, Tiêu gia bảo ở thời điểm hiện tại có được bao nhiêu người đâu, đây chỉ là ' việc nhỏ mà thôi.
Thẩm Nghi yên tĩnh lắng
nghe, có chút rục rịch muốn
_ chia thêm một khoản, nhưng rất nhanh hắn đã kiềm chế lại ý nghĩ này.
Tuy bên trong Nam Dương Bảo Địa vẫn còn rất nhiều nơi trống rỗng, nhưng xét cho cùng, hắn cũng gây ra phiền phức ở chồ này rồi, không nên tùy tiện bại lộ thân phận. Vị tên là "Long gia" kia, vừa nghe đã biết không phải tồn tại mà hắn bây giờ có thể đắc tội được rồi.
"Thẩm đạo hữu, ta nhất thiết phải quay về tông môn." Bảo Hoa tiên tử lại nhớ tới tiếng nói từng truyền ra trong ngọc giản lúc trước, thoáng trầm
mặc một cái chớp mắt, sau đó
vẻ mặt lại có phần suy sụp.
"Ta làm xong việc sẽ tới lấy
đồ." Thẩm Nghi gật gật đầu.
: Đan độc đương nhiên là quan
trọng, nhưng hiện giờ hắn đã gần góp đủ số lượng Trấn
: Thạch cần thiết để thăng cung rồi, vẫn nên đi tìm một : chỗ an toàn để đột phá sẽ tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận