Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 847: Lý Mỗ Đã Lưu Lạc Đến Tình T...

Chương 847: Lý Mỗ Đã Lưu Lạc Đến Tình T... Chương 847: Lý Mỗ Đã Lưu Lạc Đến Tình T...
Văn Thu Kim chợt nhớ tới lúc trước đám người Nam Dương tông cưỡi Thanh Sư của Khôi Tông đến đây, thoáng trầm ngâm một lát, lại phân phó người bên dưới đi lấy một sợi dây chuyền có treo một thanh Ô quang phi kiếm với tạo hình mang phong cách cổ xưa đến . đây. Ngay sau đó, gã mang theo phần hiếu kính đã chuẩn bị xong cùng tiến lên phía trước. "Thẩm Thượng Tiên, đây là hiếu kính do Thủy Nguyệt Thương Minh chuẩn bị cho Nam Dương tông, Thu Kim bị mấy việc vặt quấy nhiễu, không thể rút ra thời gian, mong Thượng Tiên thay Thu
: Kim cáo tội với tông chủ.
Thanh phi kiếm thay cho một
: chút tâm ý nho nhỏ của ta, xin Thượng Tiên đừng nên chối từ."
Thẩm Nghỉ nhìn túi trữ vật đối phương cung kính đưa tới, lại liếc mắt nhìn thanh phi kiếm treo trên sợi dây chuyền, thoáng trầm ngâm
một cái chớp mắt, sau đó khẽ
_ gật đầu nói: "Đa tạ, đây coi
như hiếu kính lần sau đi." Nếu đúng là đối phương đã
đưa thiếu hiếu kính thì ngay lúc hắn đi đến nơi này, bọn họ sẽ không bày ra hoàn cảnh phô trương đến vậy, còn : tuyệt đối không đề cập tới chuyện hiếu kính kia. Nghe lời ấy, Văn Thu Kim chỉ cười cười từ chối cho ý kiến. - Quả nhiên, người buôn bán rất ít khi nhìn lầm người. Hơn ' nữa, dựa vào câu nói này để suy đoán thì hẳn là địa vị của đối phương ở Nam Dương tông cũng không thấp. Không có một đám nữ tu đánh đàn ca hát, chỉ có Văn Thu Kim dẫn theo vài vị cung phụng, đứng từ xa cung tiễn Thanh Sư Linh Khôi dung nhập vào đám mây. Đợi cho đến khi rời khỏi Thủy
': Nguyệt Thương Minh, Thẩm
Nghi tiện tay lấy sợi dây
: chuyền vừa nhận được ra, để nó hóa thành một thanh ô quang trường kiếm, nhẹ nhàng cất bước đi lên.
Tuy vật này có dạng kiếm,
' nhưng không phải là pháp bảo đối địch, chỉ có thể dùng thay thế cho đi bộ mà thôi. Mặc dù công hiệu chỉ có một, nhưng chẳng biết nó nhanh
hơn Long Dược Thiên Tẫn -
. môn công pháp hắn từng lĩnh
: ngộ được khi xem tiên tử tắm
rửa kia - biết bao nhiêu lần. Chỉ cần rót một chút khí tức
vào trong đó, là có thể bỏ xa Thanh Sư Linh Khôi ở phía
sau.
"Văn minh chủ ra tay đúng là hào phóng." Kinh Cảnh Tùng khẽ tặc lưỡi nói.
Thanh phi kiếm này ít nhất
cũng là trân phẩm, chỉ dựa
' vào nội tình của Thanh Hải phủ, tuyệt đối không dám nghĩ tới thứ xa xỈ như thế. Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, muốn kết giao với
Thẩm Thượng Tiên, không
thể lấy ra đồ vật bình thường
được.
Thẩm Nghỉ thoáng làm quen với thanh phi kiếm này một
' chút, rất nhanh đã tiến về nơi
Trương gia vừa nói. Nhìn thấy nhóm dân chúng lít nha lít
nhít của Tiêu gia bảo, ai nấy
đầu bày ra dáng vẻ mỏi mệt
: không chịu nổi, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ.
Hắn hơi phất tay, gần hai mươi con Thanh Sư Linh Khôi đã xuất hiện ngay giữa không ' trung.
"Các ngươi phụ trách đưa
bọn họ trở về, cứ chậm rãi
vận chuyển cũng được, gặp phải nguy hiểm nhớ dùng . ngọc giản nói cho ta biết." Đã chiêu mộ nhiều chấp sự như vậy, không phải để dùng vào lúc này sao? Tuy đây chỉ là một việc vặt vãnh, nhưng đối với chuyện
này, ngay cả tu sĩ đã tiếp cận
Phản Hư hậu kỳ như Kinh
: Cảnh Tùng, cũng không có bất kỳ dị nghị gì... Dù sao thì lúc trảm yêu trừ ma, Thẩm Thượng Tiên vốn không cần
_ đến bọn họ, nếu bọn họ lại
lười biếng, không làm chút
' chuyện gì đó hỗ trợ đối phương, thì đúng là có lỗi với bộ chấp sự bào trên người này.
"Ngài yên tâm, chúng ta cam
_ đoan sẽ đưa về không thiếu
một cái." "Ừm." Thẩm Nghi gật gật đầu
rồi một lần nữa trực tiếp ngự
kiếm chui vào trong mây. Có phi kiếm thay cho đi bộ,
: khi đi đến, hắn cần tốn bốn -
năm ngày thời gian, nhưng
- lúc trở về chỉ dùng không đến hai canh giờ.
Trở lại bức phù điêu Nam Dương quen thuộc, Thẩm Nghi mở đại trận ra, rồi ' dường như nhớ tới cái gì, hắn
lại lấy một tấm Đạo Bài bằng
đá, đưa vào trong Tổ Sư điện, nói: "Gần đây ta có chút bận rộn, chuyện đóng mở pháp
trận, đành phải làm phiền
Huyền Khánh tiền bối rồi."
Vốn dĩ Nhiếp Quân cũng không tệ, nhưng cảnh giới
của đối phương quá thấp,
hơn nữa người này vừa mới tiếp xúc với rất nhiều công : pháp, đang rơi vào tình huống nóng lòng muốn tu : hành, hoàn toàn không thích hợp để giao trọng trách đóng mở pháp trận. Sau khi nghĩ ngợi một hồi, hắn chợt nhận ra trong mảnh ' Bảo Địa này cũng chỉ có Lý Huyền Khánh là tương đối rảnh rỗi mà thôi. Về phần an nguy của Bảo Địa, nếu Huyền Khánh thật sự có _ tâm tư này thì đối phương đã : sớm lấy Đạo Bài tông chủ ra từ lâu rồi, còn chờ đến tận hôm nay ư? _ "Ách." Lý Huyền Khánh đang ngồi trên tấm bồ đoàn nhận lấy miếng Đạo Bài bằng đá,
: lập tức dùng một tay chống
cằm, lâm vào trầm tư. Mở trận pháp ra... Hình như chính là đi trông cửa hả?
Lý mỗ đã lưu lạc đến tình
trạng này rồi sao? "Phù." Thẩm Nghi không rảnh để thông cảm cho loại tâm lý hãng hụt của Huyền Khánh tiền bối lúc này. Hắn thu hồi
Phi Kiếm Quải Trụy, trực tiếp
hạ xuống phía trước một màn
: sáng rồi lập tức giậm chân
tiến vào.
"Tham kiến tông chủ." Rất
: nhiều bóng người đứng dậy
chỉnh tầ, trong nhóm này có không ít người quen mặt, ví : dụ như Hứa Thanh Nhi và Nhiếp Quân, những tu sĩ đã : bỏ công bỏ sức nhiều năm ở bên trong Nam Dương Bảo Địa, tới hiện giờ, lại vì sự nghiệp xây dựng Nam Dương ' Bảo Địa mà tất cả đều đang ngày đêm không ngừng hấp thu bảo tàng bên trong Tàng Pháp Các, gia tăng thực lực cho mình, không dám có lẫy một chút lười biếng nào. "Các ngươi cứ làm việc của _ mình đi." Thẩm Nghi gật gật : đầu, hắn lập tức cất bước rời đi mãi cho đến lúc bước tới đoạn cầu thang xoay quanh kia. Hắn vẫn không quên, trên này vẫn còn một cánh cửa gỗ
': mà bản thân không mở ra
được. Nếu hắn không đoán
Sai, có vẻ như chiếc chìa khóa để mở ra nơi này chính là tấm Đạo Bài bạch ngọc thuộc về tông chủ.
Thẩm Nghi đi tới tầng cao
' nhất của Tàng Pháp Các, trong lòng có chút khẩn trương nhìn vào cửa gỗ trước người, sau đó lấy tấm Đạo Bài bên trong nhẫn ra, rót khí tức
toàn thân vào trong đó.
Lúc trước hắn còn không
phát hiện ra, nhưng hiện giờ chỉ một lần tiếp xúc khí tức,
Thẩm Nghi đã cảm nhận
': được một chút khác biệt của
tấm Đạo Bài bạch ngọc này rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận