Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 749: Lễ Mừng Thọ!

Chương 749: Lễ Mừng Thọ! Chương 749: Lễ Mừng Thọ!
"Chậc."
Bàn tay tiểu lộc yêu vừa mới
:. Vươn ra được một nửa, đã trông thấy hai người kia bước vào động phủ rồi. Vẻ mặt nó thoáng khựng lại một chút rồi
có phần lúng túng thu bàn
tay trở về. Đây là đồ nhà quê từ đâu tới chứ? Chút quy củ ấy cũng không hiểu?
Chấp sự Thanh Nguyệt Tông
_ đương nhiên là không cần
: đưa lễ vật, nhưng hai người
này một người mới bước vào Phản Hư, một người là Hóa
Thần trung kỳ, lại không mặc
: phục sức tông môn, thế mà
cũng dám xem thường nó? Vừa mới bước vào thạch phủ : tráng lệ kia, Lý Thanh Phong còn chưa kịp đi quan sát đám : san hô hoa mỹ được bày biện chung quanh, đã theo bản năng cảm nhận được bầu không khí bất thường rồi. Gã lén lút thò nửa cái đầu từ sau lưng Thẩm Nghi ra nhìn. Chỉ thấy Liễu Thiến Vân không hề ngoài ý muốn đã ngồi xuống ghế thủ tọa, con Linh Vân Thượng Nhân mang theo vẻ mặt tươi cười đang ở bên cạnh hỏi han ân cần. Nếu dựa vào biểu cảm trên gương mặt thì hoàn toàn nhìn không ra hai người trên vốn là tu sĩ cùng cảnh giới.
Nhưng bầu không khí không
- đúng lại phát sinh ở một chỗ khác. Chỉ thấy nơi đó đang đặt một
' chiếc ghế đá vô cùng rộng
lớn, còn tồn tại đang ngồi
' xổm trên chiếc ghế đá này lại là một con cóc to mọng, trên thân phủ một tấm áo bào to tướng màu xanh sẵẫm, phía trên làn da thô ráp của nó
phủ đầy những cái mụn cóc
lớn nhỏ chỉ chít.
Trong tay con cóc kia đang nắm chặt một cái đùi dê
sống, đầu lưỡi thoáng cuộn
một cái, là quấn cả da lẫn thịt
vào trong miệng. Cứ như vậy, nó vác theo gương mặt ': không chút biểu cảm, thản nhiên ăn mỹ thực. Trên chiếc bàn đá đặt ngay trước người nó, có bày mấy cái chén rượu, vụn vặt lẻ tẻ _ ngã trên mặt bàn. Thật hiển nhiên, vừa rồi đã có người đi ' tới mời rượu nó, nhưng ở thời điểm hiện tại, chỉ thấy mấy chén rượu kia lại không thấy bóng người kính rượu, bởi những bóng người ấy đầu đang có rút người lại, có phần bất an ở đằng sau một cái bàn khác rồi. Lý Thanh Phong chỉ nhìn lướt qua là hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra. Thật hiển nhiên, con cóc này
: chính là Hồng Trạch Thủy tộc
mà lúc trước chúng yêu từng
: nhắc đến. Dù ở trong miệng Liễu Thiến Vân, Thủy tộc cũng phải xếp
' hạng trên Nam Hồng Thất
Tử... Nhưng người ta vẫn nói,
quan huyện không phải hiện quản [1] đều là yêu ma ở gần tông môn, đương nhiên là bọn chúng càng có khuynh hướng nịnh nọt Thanh
Nguyệt tông hơn.
[1]: quan huyện không phải
hiện quản, nghĩa là quan huyện ở trên cũng không
bằng tên quan nho nhỏ trực
tiếp quản lý dân bên dưới. [món
"
Thẩm Nghi dẫn Lý Thanh
: Phong ngồi vào trong góc, vẻ mặt bình tĩnh, không nói một lời. Nhìn một đống thọ nguyên của yêu ma lúc ẩn lúc
' hiện ở trước mắt, lại không
tiện vươn đũa tới gắp đi,
' đương nhiên là tâm trạng của hắn chẳng tốt chút nào rồi, cũng may không có ai thèm quan tâm với bọn họ, ngược lại đã bớt đi rất nhiều phiền
phức.
Muốn nổi danh ở nơi mới thì
hiểu rõ thế cục là chuyện
chắc chắn phải làm. Thẩm Nghi bưng chén rượu
: lên, trầm mặc quan sát xung
quanh. "Liễu chấp sự tửu lượng tốt thật!"
Trong lúc ăn uống linh đình,
Linh Vần Thượng Nhân bật
cười ha hả kính Liễu Thiến Vân một chén rượu, nó vừa mới đứng lên, đã quét ánh mắt nhìn về phía con cóc bị lạnh nhạt đằng kia, chỉ thấy
trước mặt đối phương đã có
bảy - tám cái xương đùi dê bị
: ném lung tung rồi. Đột nhiên
nó thoáng sửng sốt một chút, sau lưng lập tức túa ra mồ
hôi, hiển nhiên là kịp phản
ứng lại rồi. Nó vốn cho rằng, cả Hồng
Trạch Thủy tộc lẫn Nam Hồng
Thất Tử, bất cứ người nào
: đến đây cũng có thể làm mình mát mặt trước đám huynh đệ, chỉ không biết hôm nay là gặp may hay là xui xẻo,
bởi vì cả hai bên đầu tới.
Nó lại đưa mắt nhìn đám huynh đệ của mình, tên nào tên nấy đều muốn trèo lên cành cao Thanh Nguyệt tông.
Hỏng hỏng hỏng rồi... Linh
Vân Thượng Nhân lau mồ hôi,
- đột nhiên nhớ tới cái gì, nó
vội vàng nói: "Bích Hải tiền bối, Liễu chấp sự, tiểu tu mời
hai vị đến đây, ngoại trừ chuyện chúc thọ, chủ yếu là
tiểu tu mới có được một vò
rượu thuốc (dược nhưỡng)
- trân mỹ, muốn mời hai vị tới đánh giá một phen."
"Mời theo ta lên lầu." Linh Vân Thượng Nhân chắp tay hành lễ với hai người, lúc này ' mới khom lưng đi về phía
chiếc thang đá, dẫn đường.
Liễu Thiến Vân lơ đãng đưa
mắt nhìn Thẩm Nghi, nấu thật sự là rượu ngon, nhất _ định phải mang cho vị tông : chủ này một hồ lô. Nghĩ như vậy, nàng cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Đợi cho đến khi hai người cùng ởi tới lầu hai, Linh Vân Thượng Nhân xốc lên bức : rèm châu, đang chuẩn bị tiến vào, thoáng cúi đầu nhìn : xuống lại thấy con cóc kia vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. _ "Ách... Bích Hải tiền bối..." Nó lại kêu gọi một tiếng. "Các ngươi đi đi, ta không có hứng thú." Bích Hải Cáp Mô lại liếm một miếng thịt đùi dê, ngay cả ngẩng đầu cũng lười, chẳng buồn ngẩng lên lấy một cái, dù giọng nói của : nó khàn khàn, nhưng vần mơ hồ có thể nhận ra đây là một con cóc cái. "Làm sao? Một mình ta không uống được rượu quý của ngươi sao?" Liễu Thiến Vân
: liếc mắt nhìn Linh Vân một
cái. Con cóc kia không uống thì thôi, vừa vặn để lại cho Thẩm Nghi một ít.
Cũng giống như lúc trước
' nàng nói, Nam Hồng Thất Tử không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức, ngay cả Hồng Trạch Thủy tộc cũng không làm gì
được nàng.
Nhưng tình huống này cũng
nguy hiểm thật, may mà nàng đã sớm thương lượng
từ trước, bằng không để
Thẩm tông chủ mặc Nam
Dương bạch bào đi tới, khẳng định là tin tức này sẽ lan
truyền ra ngoài rồi.
"Xem ngài nói kìa, ta đầu có ý như vậy.” Linh Vân Thượng Nhân khẽ thở dài một tiếng, lại dẫn theo Liễu Thiến Vân
- tiến vào trong bức rèm che,
Xuyên qua một con đường
' bằng đá, đi về phía nhà kho. Một lát sau.
"Xùy." Rốt cuộc cóc nọ cũng
phát ra một tiếng cười lạnh,
nó ném cái đùi dễ trong tay
- lên bàn, mở miệng nói: "Ấn
tới ăn lui vẫn là dê béo, chỉ có mỗi thứ này để tổ chức chúc
thọ, cũng dám mời bản tọa
tới, không sợ mất mặt xấu hổ sao?" Nghe vậy, bốn con Đại Yêu
còn lại đầu lúng túng nhìn
sang: “Dù sao cũng có phát
: thiệp mời cho Thanh Nguyệt tông, không thể chân chính dẫn mấy tên tu sĩ đi lên được, mong tiền bối khoan dung."

Bạn cần đăng nhập để bình luận