Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1052: Sư Đồ Tan Nát, Trưởng Lão...

Chương 1052: Sư Đồ Tan Nát, Trưởng Lão... Chương 1052: Sư Đồ Tan Nát, Trưởng Lão...
" "
Lần này, ngay cả Bàn Sơn
Tông Chủ cũng im lặng hồi lâu. Hắn chậm rãi quay đầu lại: "Thẩm tiểu hữu? Ngươi thậm chí còn không biết tên
'_ của hắn."
Thu hết vẻ nghiêm túc của Nghiêm Sùng Chướng vào mắt, lão giả mặc áo vải này hít sâu một hơi: "Lý do là gì?"
"Dự định của ta còn chưa nói
_ ra, e răng ngài đã muốn cho
: ta một bạt tai rồi." Nghiêm
Sùng Chướng cười khổ nói.
Nghe vậy, khóe mắt Bàn Sơn
: Tông Chủ hơi co rút, nhưng
cũng chỉ biết âm thầm thở dài một hơi, giơ tay lên ra hiệu
cho hắn tiếp tục.
- "Ngọn núi đó là căn bản của tông ta, nhưng nó thuộc về Thẩm tiểu hữu. Ta thực sự rất lo lắng hắn sẽ mang Vô Danh
Sơn đi..." Nét mặt Nghiêm
Sùng Chướng tràn đầy tự
' giêu.
Hợp Đạo cảnh cự phách hóa thân tông môn thiên địa, vốn nên như thiên địa thật sự,
lãnh đạm vô tình. Cho dù Bàn
Sơn Tông có chút khác biệt,
- lại thích tự xưng là người
luyện võ, nhân khí cũng dồi dào hơn, nhưng ít nhiều cũng
sẽ bị ảnh hưởng, rất hiếm khi
có cảm xúc quá lớn. Tuy nhiên, sau khi nghe thấy
câu nói này, Bàn Sơn Tông
Chủ suýt chút nữa không
- nhịn được, thiếu điều vung tay cho hắn một cái tát. Tốt lắm, tốt lắm, ra ngoài một
' chuyến, trực tiếp đem thứ
quý giá nhất của nhà mình
' tặng cho người khác! "Nguyên nhân?" Lão giả mặc áo vải cố nén lửa giận, ấn bàn tay xuống.
"Hắn đã tu luyện thành công
: Thần Nhạc Pháp..." Nét mặt
Nghiêm Sùng Chướng hiện
lên vẻ cay đắng.
Lời vừa dứt, đầu ngón tay của Bàn Sơn Tông Chủ khẽ động, : sau đó ngấng đầu nhìn qua. Cuối cùng, hắn cũng biết tại : sao đồ đệ của mình lại bộc lộ ra thái độ như vậy. Đây chính là biểu hiện của _ việc bị đả kích nặng nà, đạo tâm bị tổn thương. Nghĩ đến đây, thần sắc của Bàn Sơn Tông Chủ cuối cùng cũng hòa hoãn lại đôi chút, trên người từ từ toát ra một luông khí tức dày nặng viên mãn, chính là Thần Nhạc : Pháp đã đạt đến cảnh giới viên mãn. Hắn nhẹ giọng an ủi: "Tu ' luyện thành thì sao, đến cảnh giới của vi sư, đây chỉ là một công pháp bình thường mà
thôi, không nói lên được điều
gì. Hơn nữa, chẳng phải
: ngươi cũng đã tu luyện thành rồi sao, hắn chỉ nhập môn nhanh hơn một chút mà thôi."
Đương nhiên, lời này có hơi
trái lương tâm, dù sao chỉ dựa vào những chỉ tiết này, đã đủ để thể hiện khoảng cách thiên phú khổng lồ giữa hai người.
Nhưng so với một người
: ngoài, lão giả mặc áo vải
càng không muốn đồ đệ của mình vì vậy mà nảy sinh tâm
kết gì đó.
Hắn đứng dậy, nặn ra một nụ cười nhạt, đưa tay vỗ vỗ vào : bờ vai dày của Nghiêm Sùng Chướng. "Không... không phải nhập môn. Hiện tại, trình độ Thần Nhạc Pháp của hắn đã cùng ': một cấp bậc với ngài." Nghiêm Sùng Chướng ngẩng _ đầu lên xấu hổ, giải thích thêm một câu. Lời còn chưa dứt, Nghiêm Sùng Chướng đột nhiên phát hiện bàn tay đặt trên vai mình từ từ dừng lại, sau đó _ siết chặt, phát ra âm thanh ken két. Bàn Sơn Tông Chủ im lặng : nhìn về phía xa, đó là hướng của Vô Danh Sơn. Trong đôi mắt sâu thẳm hiện
: lên vẻ phức tạp, sau đó hóa
thành một tia oán trách. Nếu nói rằng phá giải tầng bí tàng đầu tiên trong vòng ba ngày còn có khả năng là tiểu
tu sĩ họ Thẩm kia đã sử dụng
thủ đoạn gì đó, thì việc hắn tu
' luyện Thần Nhạc Pháp đến cảnh giới viên mãn trong thời gian ngắn ngủi như vậy... Nếu chuyện này không liên
quan đến Vô Danh Sơn,
Trương mồ nhân (ta, Trương
: nào đó) hắn sẽ trực tiếp ăn
ngọn núi đó!
Nhiều năm bầu bạn, rốt cuộc vẫn không bằng một chữ

: Hắn nhanh chóng rút tay lại, quay lưng đi, lại trở về vẻ bình tĩnh ngày nào: "Cho dù như vậy thì sao, ngươi vội cái
gì? Vi sư hỏi ngươi vội cái gì?
Sự bình tính mà ta luôn răn
' dạy ngươi, tất cả đều bị ngươi ném ra sau đầu rồi sao?" "Núi vẫn còn ở đây, vẫn còn
trong Bàn Sơn Tông."
"Là hắn cầu chúng ta đến
xem... chứ không phải chúng ta cầu hắn!" Nói đến cuối,
khóe mặt của Bàn Sơn Tông
Chủ hơi co rút. Nghiêm Sùng Chướng lặng lẽ
: nhìn bóng lưng sư phụ, nhỏ
giọng nói: "Sư phụ, hình như
: ta không có vội."
Vừa dứt lời, hắn liền thấy bàn tay giấu sau lưng của sư phụ
_ lại siết chặt lần nữa!
Bàn Sơn Tông Chủ quay đầu lại, lạnh lùng liếc hắn: "Ngươi cũng không phải là chưa từng quan sát ngọn núi đó, sau khi phát hiện ra huyền cơ
bên trong, có thể giữ bình
tính được sao?"
"Đến khi hắn trở về, nếu ngươi vẫn còn giữ thái độ
này, để người khác coi
thường Bàn Sơn Tông, dẫn đến việc không giữ chân - được vị tu sĩ trẻ tuổi kia, đừng trách vi sư khiến ngươi hồi tưởng lại sự tỉnh diệu trong chưởng pháp của ta!" Nói xong, Bàn Sơn Tông Chủ _ lạnh lùng cười một tiếng: "Hơn nữa, đây còn là ngọn ' núi của hắn..." Hắn lại khoanh chân ngồi xuống, thản nhiên nhưng chắc chắn nói: "Các ngươi đi chuẩn bị trước đi, nhiều nhất -là mấy ngày, hắn nhất định sẽ trở về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận