Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 872: Đạo Chính Thần!

Chương 872: Đạo Chính Thần! Chương 872: Đạo Chính Thần!
Hơi trầm ngâm một lát, Thẩm Nghi lại nâng chưởng, một viên kim châu từ lòng bàn tay : bay ra, đi vào vị trí lúc trước của viên bảo châu hắc vụ, vô số tơ vàng lập tức ngưng tụ rồi đan dệt vào nhau, tạo ra ': một bộ Pháp Tướng màu vàng sậm cao hơn mười ' trượng. Trấn Ngục Kim Thân cao lớn uy mãnh khoanh chân ngồi xuống, chiếc áo choàng mỏng như cánh ve khe khẽ lay động. "Đây là?!" Sắc mặt đám chấp : sự Nam Dương tông lập tức biến đổi. Tuy khí tức của bộ Pháp Tướng này chỉ là Hóa Thần cảnh, nhưng bọn họ vẫn kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Đạo Chính Thần?" "Đây là thứ lúc trước ta đã
' hứa hẹn với ngươi." Thâm
Nghi nói khẽ trong lòng, sau
đó lại ngưng tụ ra hai viên Yêu Ma Bản Nguyên, đút cho Thanh Hoa phu nhân.
"Cảm tạ chủ nhân ban ân!
Thanh Hoa thật hổ thẹn!"
' Giọng nói của Thanh Hoa phu nhân hơi có chút bất ổn, càng mang theo vài phần nức nở, đã rất lâu rồi nàng không giúp được gì cho chủ nhân,
vậy mà vẫn có thể nhận được
_ ban thưởng.
"Giúp những người này và những oan hồn kia tiêu trừ
một chút oán niệm, sau khi chuyện thành hãy trở lại." : Thẩm Nghỉ gật gật đầu, sau đó quay người rời khỏi cái hố : Sâu. "Thanh Hoa cẩn tuân pháp chỉ của chủ nhân!" Thanh Hoa phụ nhân tràn đầy nhiệt tình thề thốt. Đợi cho đến khi cả đám người bọn họ đầu trở lại Đào Nguyên sơn trang, Thẩm Nghi mới ngoái đầu nhìn lại: "Cái gì là Đạo Chính Thần?" Kinh Cảnh Tùng ngớ người ra một chút, sau đó mới mở miệng giải thích: "Tu sĩ như chúng ta đầu tôn xưng quý ' nhân Thiên Đình là Thần Tiên, nhưng trên thực tế, đó lại là hai tồn tại hoàn toàn khác
: biệt, Chính Thần và Tiên gia.
Tồn tại tên là Chính Thần kia
vốn lấy hương hỏa công đức đúc thành Thần Khu, lại được Thiên Đình công nhận, mới hoàn thành Bất Tử Bất Diệt
_ Đại Đạo. Tiên gia thì không
phải như vậy, bọn họ ngao du
' tứ hải, tu đạo quả với thân thể của mình. So với Chính Thần, mối quan hệ giữa Tiên gia và Thiên Đình cũng không quá mức mật thiết như vậy,
càng giống như sai nhân cầm
bổng lộc làm việc hơn. Nếu
: không phải tình huống của
Hồng Trạch tương đối đặc thù, thì những tồn tại giống
như tông chủ của Nam Hồng
_ Thất Tử đều có cơ hội được
lên trời làm tiên." Hiển nhiên Kinh Cảnh Tùng
cũng chỉ có một chút kiến
thức nửa vời, vừa nói tới đây
: đã ngừng lại, cảm khái nói: "Thứ lúc trước Thẩm tông chủ tế ra lại có chút mùi vị đi theo con đường Chính Thần."
Thẩm Nghi yên lặng lắng
' nghe, nhận thức của hắn đối với thiên địa này lại sâu thêm vài phần. Lúc Đương nhiên, ở thời điểm
hiện tại mà đi nghĩ những
chuyện này vẫn còn quá sớm.
- Hắn chỉ cảm thấy khá là thú
vị, tu sĩ Âm Thần ở trong Nam Dương Bảo Địa bị coi là đi
theo đường rẽ, thì ở bên ngoài, nghe lại có vẻ chính
thức vô cùng.
: Thẩm Nghi thu lại tâm thần, nhanh chóng tế ra phi kiếm, dẫn theo hơn mười con Thanh Sư Linh Khôi rời khỏi
Đào Nguyên sơn trang.
Nam Hồng Thất Tử. Tình huống Thẩm Nghi dẫn
theo đám đông tu sĩ xuất
_ hành, vốn đã tác động đến
: tâm thần của không ít người.
Sau khi có kẻ đưa tin trở về, rất nhiều bóng người trong
động phủ đầu chậm rãi mở
: mắt. Mãi cho đến khi khí tức
bên kia ngọc giản bị bóp tắt. Tình huống này lập tức trở
nên cổ quái hơn rất nhiều.
: Có ngoại môn trưởng lão và chấp sự của Nam Hồng Thất Tử chất ở bên ngoài, liên quan đến ba Minh tông Thiên
' Kiếm, Thanh Nguyệt và Vô
_ Sen)
Mà vị trí trước khi chết của bọn họ, còn liên lụy đến vị Thẩm tông chủ kia của Nam Dương tông.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tiên
Tông phản ứng lớn nhất
khẳng định là Thiên Kiếm Tông. Lưu trưởng lão chậm
rãi bước ra khỏi màn sáng,
: một gã ngoại môn trưởng lão
vừa bỏ mình mà không rõ nguyên nhân, dù đặt ở bất cứ
: tông môn nào cũng là chuyện
lớn không thể tùy tiện xử lý
: đƯợc. Mấy đệ tử thân truyền cũng hội tụ lại với nhau, bàn tán
_ sôi nổi: "Nghe nói Đào
Nguyên sơn trang bị Ngũ
' Hành Bảo Liên Trận của Thanh Nguyệt tông bao phủ, trực tiếp che đậy tai mắt của người ngoài, có lẽ còn cần phái người đi tới dò xét một
phen."
"Nếu Nam Dương tông ở đây
vậy thì trực tiếp đi hỏi Thẩm
tông chủ là được rồi."
- Lưu trưởng lão híp hai mắt
lại, thân là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh, đúng là hiếm khi thấy : người này rời khỏi tông môn, đi ra bên ngoài. Đúng vào lúc này, một bóng hình xinh đẹp màu đỏ lại lặng lẽ ngăn ở phía trước hắn: "Lưu trưởng lão, loại chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho ta _ đi làm là được rồi." Lưu Hưng Sơn chậm rãi dừng lại, nhìn về phía trước, ánh . mắt rơi xuống người nữ nhân có thân hình yếu điệu kia. Trên khuôn mặt tinh xảo, da thịt như tuyết, vô cùng mịn ': màng, một bộ váy đỏ trên người càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của đối
:: phương, nhưng kiếm văn
màu đỏ tươi giữa đôi lông
: mày thanh tú, lại tăng thêm vài phần sắc sảo.
Tu vi của nàng này cũng được cho là tồn tại đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi, dù đối ' phương còn chưa leo lên
Bạch Ngọc Kinh, nhưng cũng
vượt qua ranh giới viên mãn,
có tu vi Phản Hư tầng mười một rồi. Nàng này còn có thân phận cực kỳ đặc thù, tuy _ là đệ tử thân truyền của tông - chủ, nhưng lại không phải là người thừa kế của Hợp Đạo Bảo Địa. Vấn đề là thanh danh của nàng ở Hồng Trạch còn lớn hơn một số trưởng lão Bạch
Ngọc Kinh.
Nàng chính là Thiên Kiếm tiên tử, Tô Ngữ Thường. "Cũng được." Lưu Hưng Sơn
: thoáng trầm ngâm một cái
chớp mắt, sau đó mới gật gật
' đầu. Gã nhìn theo bóng dáng Tô Ngữ Thường hành lễ xong nhanh chóng ởi xa, lại lập tức ngước mắt lên nhìn trời, quả nhiên vừa có một con Huyền
Phượng xet qua trong mây
. mà.
"Vì sao ngươi lại cản hắn?" Huyền Phượng từ trên trời
giáng xuống, hóa thành bộ
' dáng một phụ nhân mặc
trường sam đen đỏ, mặc dù không tú lệ bằng Thiên Kiếm
- tiên tử, nhưng thân hình
sung mãn, lại có thêm một
: chút khí tức ung dung hoa quý thành thục.
"Tỷ tỷ nói, Lưu trưởng lão quá vội vàng, hôm nay gặp phải chuyện gì cũng muốn vu oan ' đến trên đầu Nam Dương
tông, cần gõ cho hắn một
cái." Tô Ngữ Thường lắc đầu, cười nhạt nói: "Làm phiền
Huyết sư phụ hãy theo ta đi một chuyến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận