Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 688: Có Bẫy!

Chương 688: Có Bẫy! Chương 688: Có Bẫy!
Bên ngoài Luyện Đan
phường, Thiên Yêu quật.
_ Thẩm Nghi vừa bước ra khỏi màn sáng, đã nhìn thấy hai bóng người mặc áo bào màu đen.
"Sự Hoàng, thương thế sao
. rồi?" Cự Giác Yêu Hoàng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lại lên tiếng giải thích: "Cũng không phải ta muốn tìm ngươi, là Kim Sí Yêu
Hoàng từ ngoài quật trở về.
Nàng vì tìm ngươi đã mạo
: hiểm bị Quật chủ trách cứ,
cũng quyết tâm lén lút rời
khỏi Thiên Yêu quật.”
“May mà ngươi..." Cự Giác Yêu Hoàng còn chưa
nói xong đã bị cät ngang.
: Kim Sí đang ngồi ngay ngắn bên ngoài màn sáng, mở mắt nhìn Thẩm Nghị, trong cảm giác vui mừng lại mang theo
': một chút vui sướng, khiến
cho vẻ mặt của nàng có chút
' phức tạp, nói: "Ngươi thật sự trở về rồi."
Không đợi con sư tử kia đáp lời, nàng đã đứng lên, nhẹ
giọng nói: "Đan dược có đủ
hay không, chỗ ta vần còn
: một chút thiên tài địa bảo
khác, có thể cung cấp cho ngươi bồi bổ, có gì cần cứ
việc nói thẳng ra, không cần
phải khách khí." Hj "
"
Thẩm Nghi thoáng trầm mặc
: một lúc. Đương nhiên là hắn cần thiên tài địa bảo, hơn nữa còn là nhu cầu cấp bách, nhưng vào thời khắc này, đột
nhiên hắn lại không vội.
Hóa ra con Kim Sí Cửu Văn Hung Hổ này đã rời khỏi Thiên Yêu quật...
"Chủ nhân của ta có bẫy."
Bạch Hồng Yêu Hoàng bên
_ trong Trấn Thạch lập tức phát
ra một lời nhắc nhở.
"Có đến không? Chỗ ta vẫn còn thứ tốt khác." Kim Sí Yêu Hoàng đi về phía con sư tử - kia, rồi lập tức bay lơ lửng ngay trước người hắn. Lời này vừa nói ra, ngay cả Cự Giác Yêu Hoàng cũng không nhịn được khẽ liếc mắt nhìn. Phải biết rằng, những món đồ bên trong Linh Thực viên đều có định số sẵn rồi, nếu ngươi muốn lấy của công dùng cho việc riêng thì có thể đừng để lộ ra rõ ràng như vậy, có được hay không? Nhưng cả hai vị trước mắt - đều là tồn tại nàng không đắc tội nổi, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy mà Thẩm Nghi hờ hững nhìn lại, một lúc lâu sau mới thản
nhiên nói: "Được."
_ "Vậy thì đi thôi." Kim Sí Yêu Hoàng cười cười, rồi quay người bay về phía quật thứ tư. Thẩm Nghỉ theo sát phía
Sau, rất nhanh đã nhìn thấy
màn sáng kia. Nữ nhân trước
' mặt không chút do dự đã
bước vào.
Thẩm Nghỉ cũng bước vào
. màn sáng, thứ đầu tiên đập
: vào mắt hăn chính là "đồ tốt"
trong miệng đối phương. Chỉ thấy trên cái cây bên cạnh
mảnh linh điền màu mỡ nọ, có treo ba thân thể đang trọng thương trực tiếp bị trói phần eo, treo lên, tất cả đầu
đã rơi vào trạng thái hấp hối.
_ "Ta nghe Cự Giác nói, Nhiếp Quân truy sát ngươi, trong lòng sốt ruột, liần đi ra ngoài tìm ngươi, lại vừa vặn nghe
nói đệ tử Ngô Đồng sơn đã
tới bái phỏng Đại Càn, nên
. trực tiếp chặn bọn họ lại ngang đường." Kim Sí Yêu Hoàng đứng dưới tàng cây, đưa tay vạch khuôn mặt non nớt đã rơi vào tình trạng máu
thịt mơ hồ của một thiếu niên
lên: "Muốn dùng bọn họ để
- đổi lấy tin tức của ngươi từ
Ngô Đồng sơn."
Nói tới chỗ này, đột nhiên
: nàng bật cười: "Không ngờ
ngươi lại tự mình trở về." "Hừ!" Thanh Phong phun ra
: một ngụm nước bọt còn dính
máu, khóe mắt sưng vù ẩn
: chứa khinh thường và coi rẻ: "Đạo gia còn chẳng là cái rắm gì ở Ngô Đồng Sơn, muốn giết cứ giết, nói nhảm quá
' nhiều."
Linh Hề đã bị khoét đi hai mắt, chỉ biết dùng hốc mắt trống rỗng kia kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con sư tử phía xa.
Nàng thật sự rất sợ chết.
Khương Thu Lan khẽ liếm huyết tương trên khóe môi,
cực kỳ miễn cưỡng đưa tay lên vỗ vỗ đầu đối phương.
: ĐƯợc nàng trấn an, rốt cuộc
biên độ run rẩy của Linh Hề
: cũng nhỏ đi không ít, tiếng nức nở nghẹn ngào cũng từ từ thu lại.
"Là ta vô dụng, không bảo vệ
được các ngươi..." "Phi, còn không phải nàng ta dựa vào pháp bảo sao? Có bản lĩnh thì cởi pháp y, dùng đao thật thương thật đánh
một trận với ngươi xem."
Thanh Phong lại phun một
: ngụm nước bọt vào Kim Sí.
Vừa hiển nhiên, ngụm nước bọt này không chỉ bị nữ nhân
kia tuỳ tiện tránh đi, mà nàng
còn thuận thế đánh ra một
chưởng, suýt chút nữa đã trực tiếp đập nát đầu gã.
Kim Sí Yêu Hoàng xoa xoa tay
: trên đạo bào của gã, lúc này mới quay đầu nhìn về phía con sư tử đang lộ vẻ mặt hờ hững kia: "Ngươi đã trở về thì
': không cần dùng đến bọn họ
nữa, ăn bọn họ đi coi như cho
' ngươi trút giận." Nói xong, ý cười của nàng càng đậm: "Bổn Hoàng đối đãi ngươi cũng không tệ,
đừng quên lúc trước ngươi
nói mình muốn thứ gì, hiện
- tại thời cơ cũng không sai
biệt lắm, còn không tới lấy
ư?" Thẩm Nghi bình tĩnh đi về
phía Kim Sí Yêu Hoàng.
: Bước chân của hắn càng tới gần, trong mắt Kim Sí Yêu Hoàng càng phát sinh một chút dị trạng, rốt cục nó cũng
: hiện ra một tia sáng lấp lánh,
dường như bên trong còn
' mang theo một loại chờ mong nào đó trộn lẫn với một chút lo lắng mơ hồ.
"Nếu ta không ăn thì sao?"
Thẩm Nghỉ cúi đầu nhìn
' xuống.
Kim Sí Yêu Hoàng nghe vậy, thoáng trầm mặc thật lâu rồi
thở dài nói: "Có ăn hay không
tùy ngươi, nhưng nếu ngươi không muốn, vậy thì theo ta
đi gặp Quật chủ."
_ Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nghi, bỗng nhiên ánh mắt trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
"Trong tay ngươi là cái gì?"
' Bỗng nhiên Thẩm Nghỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của nàng.
Kim Sí Yêu Hoàng không có ý tứ che giấu, đã trực tiếp mở
_ lòng bàn tay, lấy ra ba viên
Hóa Thần Đan.
"Đưa ta." Thẩm Nghỉ gật gật đầu, vươn tay về phía nàng. Kim Sí Yêu Hoàng khẽ cắn
: môi, trên khuôn mặt tràn đầy
dã tính kia lại đột nhiên có
: thêm vài phần tức giận. Việc đã đến nước này, nàng thực sự không biết, rốt cuộc là đối phương còn muốn làm trò gì.
Con sư tử kia biến mất, Thẩm
Nghi về Đại Càn, Thẩm Nghỉ rời khỏi Đại Càn, con sư tử kia trở về quật, lại thêm viên đan dược này đã nói rõ mọi chuyện rồi, bởi vì trong
khoảng thời gian gần đây, chỉ
. có một người duy nhất có thể
- lấy đi dược liệu từ quật thứ
tư.
Có phải hắn coi nàng là kẻ ngốc hay không?
Kim Sí Yêu Hoàng tiện tay
: ném Hóa Thần Đan về phía Thẩm Nghị, lạnh lùng nói: "Hoặc là ăn bọn họ, hoặc là theo ta đi gặp Quật chủ,
: ngươi không có con đường
thứ ba có thể đi." "Tình huống gì đây?" Thanh Phong thở hổn hển, dùng sức ngẩng đầu lên. Gã thực sự không hiểu vì sao hai con yêu
ma này lại đột nhiên cãi
nhau.
Nhịp hô hấp của Linh Hề bắt đầu trở nên dồn dập, không
hiểu sao tâm trạng của nàng
- đã bắt đầu trở nên căng
thẳng vô cùng. Mà Khương Thu Lan đang bị
: treo ở bên cạnh hai người
bọn họ, lại bình tĩnh nhìn
:. chằm chằm vào con sư tử kia, bỗng nhiên nàng cười cười. Rồi ngay sau đó, Đạo Anh trong cơ thể nàng bỗng nhiên
xao động, tiếng “răng rắc”
vang lên bốn phía.

Bạn cần đăng nhập để bình luận