Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 781: Ta Bị Hắn Nhốt Ở Nam Dươn...

Chương 781: Ta Bị Hắn Nhốt Ở Nam Dươn... Chương 781: Ta Bị Hắn Nhốt Ở Nam Dươn...
Nhưng rất nhanh, sắc mặt bà
ấy chợt trở nên ngây dại, bởi
vì khoảnh khắc bàn tay trắng
: nõn kia ấn xuống, thân thể bà ấy lại trực tiếp bị cố định một chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích mảy may.
Tuy bà ấy còn đang bị
' thương, nhưng lại chân chính có được thực lực Phản Hư tầng ba mà... Còn nữa, cái gì là chuyện lần
trước từng đáp ứng chứ?
Dư Tổ chợt nhớ tới điều gì,
sau đó kinh ngạc ngước mắt
nhìn qua.
Tông chủ từng nói, sau khi
đột phá ngài sẽ chữa thương cho bà ấy. Trên thực tế, bà ấy
đã chuẩn bị sẵn tỉnh thần, sẽ
bị vết thương này giày vò tới
: trăm ngàn năm rồi, nhưng mà hiện tại... hình như mới qua được hơn mười ngày...
' Thêm nữa, rõ ràng là tông
chủ vừa mới đột phá Đạo
Cung, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, ngài ấy còn thuận tiện tu tập luôn công pháp linh khu có liên quan đến loại Kim Hỏa
kia?
"Phù." Thiên Hoàng Bất Diệt Chân
Thân của Thẩm Nghi, bất
- luận là ở cảnh giới hay là
huyết mạch, đầu hoàn toàn nghiền ép lão Kim Hỏa Tước
kia, nên chỉ trong thời gian
hơn mười hơi thở, hắn đã
: cưỡng ép rút được toàn bộ phần kim hỏa còn sót lại từ trong cơ thể Dư Tổ ra, sau đó thuận tay đưa vào gốc ngô
_ đồng nơi con Phượng Hoàng
kia đang đậu trong cơ thể
' mình. Sắc mặt vốn có màu đỏ sậm của Dư Tổ lập tức chuyển thành trắng bệch, trong mắt
tràn ngập cảm giác vui mừng
khôn xiết, thứ nhiệt lượng đã
- tra tấn bà ấy suốt nhiều ngày
qua, cuối cùng cũng bị tiêu trừ hoàn toàn rồi. Chỉ cần lại
tĩnh dưỡng thêm một đoạn
- thời gian nữa là bà ấy có thể
trở lại trạng thái như lúc trước.
Đợi đến khi vẻ vui mừng
_ trong mắt rút đi, Dư Tổ lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghỉ, cảm giác kính sợ lúc trước lại càng thêm nồng
: đậm.
Chẳng trách hắn có thể lên làm tông chủ ở giai đoạn Phản Hư tiền kỳ.
Thiên phú như vậy có phần kinh khủng quá đáng rồi. Quan trọng hơn, hình như đối phương thật sự đối đãi
với Dư thị bọn họ như một nhóm tu sĩ bình thường, bởi vì cho tới thời khắc này, hắn vẫn chưa từng biểu lộ ra một chút ý tứ gì khác.
"Được rồi, mấy người cứ ở lại
_ đây đi, nếu có việc gì, hãy đi tìm người lúc trước." Thẩm Nghỉ tiêu hóa hết đống kim hỏa còn sót lại kia, một tia
tỉnh quang lóe lên trong đáy
mắt rồi nhanh chóng biến
' mất. Đến đây, hẳn là không còn chuyện gì cần làm nữa, hắn lập tức lấy Đạo Bài ra, khai
mở đại trận, trực tiếp rời khỏi
Nam Dương tông.
Trúc lâu, Thanh Nguyệt tông.
Liễu Thế Khiêm bình tĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt rơi xuống
: tấm Đạo Bài trên mặt bàn, vẻ
mặt ánh lên vài phần phức
: tạp. Trong Đạo Bài truyền ra thanh âm của Dương trưởng
: lão: "Tuyệt đối chính xác!
Không thể giả được! Ngay cả
' Huyền Khánh tiền bối cũng phải dâng lên một luồng tử khí. Quá là khủng bố rồi, hắn mới đi ra bên ngoài được bao lâu chứ? Căn bản là không có
khả năng tiếp xúc với quá
nhiều phương pháp tu hành
: bên ngoài. Nói cách khác, ở
bên trong Tiêm Uyên chỉ địa, vị Thẩm tông chủ này đã bắt
đầu tự học thành tài, cũng
bắt đầu học tập phương thức
quan tưởng đạo trụ rồi!" Liễu Thế Khiêm nghe vậy, lập
: tức đưa tay cầm lấy tấm Đạo
Bài kia rồi bình tĩnh nói: "Về
: trước rồi từ từ nói sau." Nhưng tình huống tiếp theo lại khiến lão có chút bất ngờ,
- bởi vì sau khi Dương Kính
Tường thoáng im lặng một
: lát, đối phương lại có chút ấm ức nói: "Trưởng lão à, ta không về được. Ta đã hỏi bọn họ rồi, Thẩm Nghỉ mới rời khỏi Nam Dương Tông... Mà
trận pháp kia chỉ một mình
hắn có thể mở được."
"Cho nên... văn bối và một đứa đệ tử khác đã bị hắn
nhốt ở Nam Dương tông này rồi" Liễu Thế Khiêm vươn tay nâng trán, trong đầu khẽ giật giật, đây là có ý gì chứ? Chẳng lẽ hắn mượn người ' đến Nam Dương Bảo Địa giảng pháp sau đó trực tiếp nhốt lại, không thả cho bọn họ quay về? Một lát sau, lão khẽ lắc đầu nói: "Thôi, việc này ngươi cứ : tạm giữ kín trước đã, không cần phải thông báo cho người ngoài, ta tự có tính toán... Về phần ngươi, cứ an : tâm ở lại Nam Dương một đoạn thời gian đi." Dứt lời, Liễu Thế Khiêm lập : tức thu hồi Đạo Bài, rồi chậm rãi dựa lưng vào ghế. Biến đổi quá mức bất ngờ. Ngay cả lão cũng không nghĩ tới, loại chuyện khiến bản - thân vô cùng phiền lòng này lại phát sinh nhiều biến số ' như vậy. Dưới tình huống bản thân kiêm thêm nhiều ưu điểm như thế, Thẩm Nghỉ lại triển lộ ra một nhân tố quan trọng nhất, đó chính là tư chất rồi. Thật ra tâng một Thiên Cung cũng không tính là gì đối với thực lực của một tu sĩ, bởi cùng lắm thì đối phương : cũng chỉ là một tồn tại Phản Hư trung kỳ mà thôi. Nhưng ý nghĩa của chuyện này lại khác. Nói đơn giản là một khi chuyện này xảy ra thì tình huống đã trở nên nghiêm trọng đến mức có thể ' làm cho tâm thần của những tu sĩ Bạch Ngọc Kinh kia ầm âm rung chuyển rồi. Nếu bị chuyện này kích thích, thì tình huống bọn họ bất _ chấp tất cả, không để ý đến : thể diện của bản thân, rồi nhân cơ hội thân phận tông chủ của Thẩm Nghỉ còn chưa chân chính được xác định, để ' sớm làm ra một vài thủ đoạn gì đó với hắn cũng không phải là không thể xảy ra.
"À¡." Liễu Thế Khiêm không rõ
: bản thân có thể đè xuống được bao lầu, nhưng lão thực sự không hy vọng tin tức này truyền ra từ chỗ mình.
Về phần chuyện còn lại, cũng
chỉ có thể giao cho thiên ý mà thôi. T00... 0.
Vùng đất Nam Hồng, với một mảnh đại dương mênh mông
ị ˆ. z x Đ `" Ó
: chiếm cứ lầy bảy phần địa
giới, chỉ có ba phần là đất
liền.
Một con thuyền ngang nhẹ
nhàng lướt đi trên biển xanh gợn sóng. Có một đám tu sĩ
: đang ngồi xếp bằng trên thân
thuyền. Rõ ràng là bọn họ có
: được bản lĩnh đằng không, lại chỉ có thể ngồi thuyền mà đi, bởi không phải tất cả đám tán tu đều có tư cách thi triển
Na Di Pháp trên địa bàn của
Thủy tộc.
Đây chính là quy củ của Hồng
Trạch.
Chỗ đầu thuyền, một già một trẻ đang hướng ánh mắt tràn . ngập hiếu kỳ nhìn về phía phiến đá ngầm xa xa.
Mà ngay phía trên bọn họ, lại có một tu sĩ trẻ tuổi với : khuôn mặt tuấn tú, đang khoác trên người một chiếc áo màu đen nhẹ nhàng bay
: bổng, lặng lẽ đả tọa thổ nạp, bên người chỉ dẫn theo một
: con chó già nhìn qua có chút quê mùa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận