Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1032: Đại Yêu Từ Đâu Tới?

Chương 1032: Đại Yêu Từ Đâu Tới? Chương 1032: Đại Yêu Từ Đâu Tới?
Nghe thấy giọng nói này,
': Diễm Sùng Chướng bỗng
nhíu chặt lông mày, liếc mắt
- nhìn lão măng yêu dưới lòng bàn tay, đầu ngón tay khẽ giật giật, nhưng không tiếp tục xé rách tầng vảy trên
: người đối phương nữa, chỉ có
thể âm thầm than thở một
' tiếng xui xẻo trong lòng.
Cùng là tiêu diệt bọn U
Mãng này, nhưng tay chân sạch sẽ trở về tông và công
khai động thủ trước mặt Lưu
Ly Thanh Phượng lại là hai
chuyện khác nhau.
Huống chỉ khi đối mặt với đại trận như vậy, con Thanh ' Phượng này còn dám ra mặt nhúng tay, chắc hẳn là thân phận ở trong tộc không hề
pềP
__ Nếu như cưỡng ép giết đối phương... Một khi dính đến chuyện giữa Hợp Đạo cảnh, dù Diêm Sùng Chướng thân
là Đạo Tử cũng phải suy xét
cực kỳ cẩn thận.
Suy cho cùng, sư phụ khổ khổ sở sở bồi dưỡng nên gã cũng không phải để cho gã đi gây tai họa lung tung cho
tông môn.
"Mấy vị đạo hữu..." Diêm
Sùng Chướng áy náy nhìn về phía Ngụy Nguyên Châu:
"Thật xin lỗi, hôm nay không
thể làm được rồi, chúng ta
dừng tay đi." "Đã rõ." Ngụy Nguyên Châu
: cũng là Đạo Tử, hoàn toàn có
thể lý giải được nỗi băn
: khoăn của đối phương.
Nhưng... Gã lại lặng lẽ liếc
sang bên cạnh. Quả nhiên, Tô
': Hồng Tụ không quen nhìn
một đám yêu ma làm chuyện
' như vậy ở trước mặt nàng, trong tay nàng vẫn nắm chặt bạch ngọc kiếm, hướng ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía bóng cây màu xanh kia.
"Đây là chuyện trong tông
: môn người ta." Ngụy Nguyên
Châu đành phải thấp giọng nhắc nhở một câu. Thật ra gã
không cho rằng đám người mình liên thủ sẽ không đánh
: lại một con phượng yêu, bởi
vì không cần biết là huyết
: mạch trần quý tới bực nào, chỉ cần đối phương vẫn còn nằm trong phạm vi Bạch Ngọc Kinh này, thì mạnh hơn
cũng có hạn độ.
Nhưng giết nó xong thì sao?
Đám người mình có thể
vung tay quay về Nam Hồng, chứ Bàn Sơn Tông biết đi đâu
bây giờ?
"Dù sao cũng phải nhìn một
chút đã chứ?" Tô Hồng Tụ nhíu mày, nhẹ giọng nói, ít
nhất cũng phải biết rốt cuộc
: tồn tại ở trên ngọn cây kia là
ai, để nếu sau này gặp lại, cũng có thể nói được một
câu.
_— Khi nghe câu nói này, cả đám Địa Minh U Mãng lẫn tu sĩ Bàn Sơn Tông đang có mặt tại hiện trường, đều đưa mắt
' nhìn sang.
Thời gian cứ từng chút trôi qua, nhưng ngoại trừ tiếng hít thở đầu tiên kia, bên trong hốc cây hoàn toàn không truyền ra bất cứ tiếng vang
nào khác.
Tô Hồng Tụ hơi nâng kiếm,
lại một lần nữa nhìn về phía
đám U Măng kia.
Bị ánh mắt của nàng đảo
qua, toàn thân U Mãng thiếu chủ đều sinh ra một vòng hàn ý, nó lại lo lắng nhìn về phía ngọn cây kia. Con súc sinh : đáng chết này, không phải đã bị đám tiện phi của mình làm cho cạn kiệt sức lực đấy chứ? __ Chẳng lẽ sau khi ra mặt nó đã hối hận rồi? Lại bắt đầu sợ hãi?
"Phượng gia!" Bị Bạch Ngọc Kiếm chỉ thằng vào người, U Mãng thiếu chủ đành phải hô
to một tiếng nữa. Đáng tiếc là lần này, trong hốc cây vẫn không có tiếng đáp lại.
Đứng trước tình huống quỷ
dị như thế, ngay cả Diêm ': Sùng Chướng cũng cảm nhận được một tia bất thường rồi, gã lại hướng ánh mắt nhìn về phía lão mãng yêu dưới lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, ngay bên trong động phủ tại ngọn cây phía chân trời xa xa.
Con Thanh Phượng khổng lồ
' đang an tĩnh tựa người vào tường, trầm mặc nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng cao lớn trước mắt.
Đối phương đầu đã già nua,
_ cũng không biết đã trải qua
: bao nhiêu năm tháng, chỉ
thấy con Huyền Quang Quy Yêu kia thoáng nở một nụ
cười tàn nhẫn, còn con Kim
: Hoàng Thương Long khác, lại
hướng đôi mắt tĩnh mịch nhìn chăm chằm về hướng này,
: tựa như nó hãy còn đầm chìm
trong suy tư không cách nào
: tự thoát ra được, nhưng khuôn mặt vô cảm kia lại khiến người ta sinh ra nỗi sợ hãi càng lớn hơn cả Quy yêu.
"Chưa nghe nói đến các
' ngươi, có lai lịch gì vậy?" Thanh Phượng tinh tế quan sát hai con yêu ma trước mặt một thoáng, chỉ cảm thấy cảnh giới của hai con yêu ma
này cũng không phải đặc biệt
khủng bố, nhưng yêu thân
: kia lại trực tiếp trưởng thành
tới cực điểm, thậm chí còn
mạnh mẽ hơn cả nó.
_— Nhưng nó không hoảng
loạn, chỉ tùy ý đẩy mấy con U Mãng trên người ra.
Dù sao nơi đây cũng là Tây
: Hồng, mà Lưu Ly Thanh Phượng nhất tộc vốn là thế lực cường hoành có thể chống đỡ cả áp lực tới từ
': Long Cung, sau đó cưỡng ép
chiếm cứ một phương thiên
địa tại Tây Hồng này.
Dứt lời, Thanh Phượng đang chậm rãi muốn đứng dậy, thì đúng lúc này, điều khiến nó
hoàn toàn không ngờ tới lại
_ Xây ra.
Bởi vì bỗng nhiên con Huyền Quang Quy yêu kia lại nhe
răng cười rồi ngang nhiên
: đạp một cước lên bờ vai của
nó, hung hăng đè nó xuống dưới!
OanhI Thanh Phượng gặp
: phải bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho toàn bộ thân thể đều ngã xuống, đập thẳng xuống mặt đất.
Thêm nữa, tình huống làm
' nó giật mình lại liên tiếp xảy ra, bởi vì ngay sau khi ngã xuống đất, trên vai vẫn truyền đến lực đạo mênh mông, thậm chí còn mơ hồ
ngăn chặn cả cảm giác của
_ nó. Trong đôi mắt phủ kín tơ
: máu của nó chợt hiện lên vài
phần giận dữ: "..."
Đang lúc Thanh Phượng
định mở miệng nói chuyện lại
thấy con Quy yêu kia cúi người, vỗ nhẹ lên mặt nó: "Ta
đã cho ngươi động chưa?"
.__ SO với một cước kia, lực đạo ẩn chứa trong hai bàn tay này, có thể nói là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng lại
': khiến cho ngọn lửa vừa mới
bị đè xuống trong cơ thể
' Thanh Phượng, đột ngột bùng cháy lên, đốt cho hai con ngươi nó biến thành màu lửa đỏ như sung huyết, hai cánh dần dần căng cứng.
"Ôi —— " Mấy con Địa Minh
:.U Mãng bên cạnh thu cảnh
tượng này vào đáy mắt, lại nhìn về phía hai con yêu ma
mới đột nhiên xuất hiện, thân
: thể đã không tự chủ được mà
run lẩy bẩy co rút lại một góc rồi.
Rốt cuộc đây là Đại Yêu từ
- đâu tới? Chúng chẳng những xuất hiện không một tiếng động mà còn kiêu ngạo đến mức không để Phượng gia
: vào mắt?
Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin này, thực sự khiến người ta hoài nghỉ có phải bọn chúng vừa từ Bắc Long Cung đi ra hay không?
"Hiện tại xem như đã... Kết
- tử thù rồi." Thanh Phượng
lạnh lùng quét mắt nhìn bàn chân trên vai rồi một lần nữa
ngước mắt nhìn lên, cố gắng
kiềm chế tâm diễm trong người, nhưng thanh âm lại mất kiểm soát mà run lên
nhè nhẹ.
_— Đó là biểu hiện cho thấy nó đã giận dữ tới cực điểm rồi.
"Xùy!" Nghe được câu này,
đột nhiên Ô Tuấn không nhịn
được mà bật cười thành
' tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận