Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 819: Bậc Thang Huyền Khánh Này...

Chương 819: Bậc Thang Huyền Khánh Này... Chương 819: Bậc Thang Huyền Khánh Này...
"Kính đại đạo của chúng ta!"
' Kèm theo một tiếng quát khẽ,
Lưu Hưng Sơn và mấy bóng
: người còn lại đồng thời đưa chén trà lên môi. Ngay tại thời khắc bọn họ
' chuẩn bị uống một hơi cạn
sạch chén trà nọ, đột nhiên
' bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nam Dương Huyền Khánh tới thăm Thiên Kiếm Tông chủ."
Lời nói không mang theo một
_ chút gợn sóng này trực tiếp
: vang vọng khắp chốn, quanh
quẩn khắp nơi bên trong
Thiên Kiếm Tông.
: Bàn tay Lưu Hưng Sơn khẽ
run rẩy, chén trà đang cầm trên tay vừa theo bản năng
rơi xuống, “răng rắc” một
tiếng vỡ nát trên đỉnh kiếm
: sơn. Đồng thời, đôi mắt của gã cũng vô thức nhìn về phía màn sáng bên ngoài.
' Rất nhiều đệ tử đang có mặt
bên trong Thiên Kiếm Tông,
' đầu lộ vẻ nghi hoặc, không biết là người phương nào lại dám khiêu chiến ở ngoài tông?
Hơn nữa vừa lên tới cửa đã
muốn thăm hỏi tông chủ của
bọn họ rồi?
Nhưng ... phàm là người có ấn tượng với cái tên Nam
' Dương Huyền Khánh này thì
đều là hạng người cảnh giới cao tuyệt. Trên mặt bọn họ lộ
rõ vẻ kinh ngạc, rồi không
chút do dự đã lập tức lao ra
: ngoài tông giống như một bầy ong điên tụ tập lại. Rất nhanh, lít nha lít nhít
' bóng người đã tụ tập phía
trên bức phù điêu Thiên Kiếm
' bá đạo ở ngoài tông, trong nhóm này cũng không thiếu đệ tử thân truyền đang dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào nơi xa.
Tại nơi trống rỗng duy nhất
_ ấy, có một thân thể bằng gỗ
với vị trí trái tim đã vỡ vụn, đang yên tĩnh đứng khoanh
tay.
Sau khi nói xong câu kia, Lý Huyền Khánh vẫn duy trì tư
: thái như vậy, trầm mặc chờ
đợi Thiên Kiếm Tông đáp lại.
: Mãi cho đến khi tám bóng người gần như đồng thời xuất hiện từ bên trong màn sáng. Là cả tám vị trưởng lão
' Bạch Ngọc Kinh đầu lộ diện.
Có bốn người trong nhóm
' này, bao gồm cả Lưu Hưng Sơn, trực tiếp để lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi, chậm rãi tiên lên phía trước một bước, chắp tay nói: "Huyền Khánh
tiền bối, vì sao ngươi đến
_ đây?"
Đối mặt với câu hỏi của tám vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh,
Lý Huyền Khánh vẫn nhìn
- thằng không chớp mắt,
dường như trong mắt gã vốn không có vị trí của những
: người này. Gã chỉ bình tĩnh
chăm chú nhìn vào Thiên
: Kiếm Tông, ở trong lòng thầm đếm ba mươi hơi thở. Bỗng nhiên trên khuôn mặt
_ chất phác kia lại có thêm ba
phần nụ cười mỉa mai. Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười này, dường như những đệ tử thân truyền và các trưởng lão Bạch Ngọc Kinh
kia bỗng nhiên lại nhớ đến
. một chuyện gì đó không tốt.
Quả nhiên, một khắc sau, lời nói phát ra từ trong miệng
Mộc Nhân đã khiến ánh mắt
bọn họ thay đổi. Lý Huyền Khánh hơi ngẩng
đầu, chỉ trong nháy mắt, khí
chất toàn thân đã trở nên
: ngang ngược càn rỡ, trong tiêu sái lại có thêm vài phần càn quấy: "Lâm sư thúc, được người ta nể mặt thì đừng có
: mà không biết xấu hổ, bậc
thang Huyền Khánh này cho,
tốt nhất là ngươi nên tự mình đi xuống." "Ngươi!" Lưu Hưng Sơn ngấm ngầm nổi giận trong lòng, lại
bị người bên cạnh nắm lấy.
Những người khác cũng kinh
: sợ không thôi, nhưng lại
cưỡng ép phải dán bàn chân xuống tấm phù điêu Thiên
Kiếm kia. [món
"
Lưu Hưng Sơn cảm nhận
: được khí tức toàn thân bị giam cầm, chỉ còn biết lặng lẽ cắn răng, khó chịu nhìn lên trời, cuối cùng lại chỉ có thể
': ôm theo một phần mất mát,
gục đầu xuống. Đúng là Lý Huyền Khánh này cực kỳ nghèo túng, còn phạm phải sai lầm cực lớn. Nhưng không ai trách phạt gã. Cũng
chẳng phải bọn họ khoan
dung với gã, mà là trừ phi
: Nam Hồng Thất Tử hợp lực,
nếu không sẽ khó lòng chống lại mạng lưới quan hệ của gã
này, cho nên mười vạn năm
qua vẫn chỉ một mình gã tự trách móc bản thần mà thôi.
Không sai, chính là nhần
: mạch.
Theo lý mà nói, đã đến cảnh giới Phản Hư này rồi, thì cái
gọi là mạng lưới quan hệ,
phần nhiều đều dính líu tới
lợi ích. Sau khi cảnh giới thực lực ngã xuống, không cung cấp được giá trị như ngày xưa, lại trải qua năm tháng dài lâu khảo nghiệm, dù có
quan hệ chặt chẽ hơn nữa
_ cũng sẽ dần dần nhạt nhòa
mỏng manh. Nhưng Huyền Khánh là ngoại
h
Thứ gã cung cấp... Chính là giá trị cảm xúc! Và ở Hồng Trạch này vần có một đám người đã khổ sở chờ đợi gã rất nhiều năm rồi! Theo thời gian trôi qua, mạng lưới quan hệ ấy còn kinh ': khủng hơn mười vạn năm trước! Các nàng ấy chỉ già thôi, chứ còn chưa có chết. "Ta cho rằng nhiều năm trải qua như vậy, tính tình của _ ngươi sẽ hơi thay đổi một : chút." Rất nhanh, trong Thiên Kiếm Tông đã truyền ra một giọng nói hùng hậu, phảng phất như thiên địa đang thì - thầm, tràn ngập hương vị huyền ảo. "Được rồi, đừng nói nhảm
: nữa, trước kia ta vốn không
thích nghe ngươi lải nhải." Lý
: Huyền Khánh phất tay cắt ngang lời nói của người nọ rồi trực tiếp xoay người lại: "Hôm nay ta đến đây để
: thông báo cho ngươi một
tiếng, Thẩm Nghi chấp
' chưởng vị trí tông chủ, khởi động lại Nam Dương tông, trong vòng ba ngày, hãy trả lại hết những thứ của chúng ta."
Dứt lời, không đợi thêm câu
- trả lời từ phía đối phương, Lý
Huyền Khánh lập tức lướt đi, nhanh chóng biến mất trong
mây mù, đi về phía tông môn tiếp theo.
"Nam Dương Huyền Khánh,
tới thăm Vô Song tông chủ!"
"Nam Dương Huyền Khánh,
tới thăm Linh Nhạc tông chủ!"
"Nam Dương Huyền Khánh,
' tới thăm Lăng Vân tông chủ!" Từng tiếng gọi cửa vang lên trong Nam Hồng Thất Tử. Vô số bóng người tuôn ra khỏi
Bảo Địa tông môn, chỉ vì
muốn nhìn trộm thân thể
bằng gỗ kia một cái.
Lý Huyền Khánh tựa như một tay đấm cực kỳ xứng chức, lần lượt lần lượt đi đòi nợ khắp nơi. Mãi cho đến khi thân hình của gã hạ xuống
': bức phù điêu Thanh Nguyệt
tông, đông đảo đệ tử Thanh
: Nguyệt tông đã sớm nghe phong thanh từ lâu rồi, cũng trực tiếp đứng bên ngoài tông môn cung kính chờ đợi.
"Cơ sư thúc, Huyền Khánh
' đến thăm người." Lý Huyền Khánh bẻ một miếng gỗ từ trên người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng khắc vài cái, coi đây là bái thiếp, đưa vào
trong tay bóng người mặc lụa
trắng thướt tha phía trước.
Thanh nguyệt chiếu rọi nhân gian, lại mông lung vô cùng,
đưa tay không thể chạm đến.
"Tiểu tử này, đúng là qua loa có lệ." Giữa tấm lụa trắng
: chợt truyền ra một giọng nữ
dịu dàng, đối phương tiện tay
: nhận lấy tấm bái thiếp kia. “Khách khí thì khách khí, nhưng vẫn phải trả đồ." Lý
': Huyền Khánh cúi người chắp
tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận