Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1019: Sơn Pháp!

Chương 1019: Sơn Pháp! Chương 1019: Sơn Pháp!
Thẩm Nghi vô thức muốn gọi
: Quy Khư Tiên Giáp ra hộ thể,
thậm chí đầu ngón tay hắn
: cũng đã đặt lên mi tâm, muốn mở ra Bạch Ngọc Kinh Tiên thành rồi.
_ Nhưng lại tế hụt.
Bởi vì tồn tại hiện giờ đang đứng ở đây chỉ là một luồng thần hồn mà thôi.
Nói cách khác, những thứ hắn vẫn luôn dựa vào lúc
trước đều mất đi hiệu dụng
: khi ở bên trong Vô Danh Sơn
này, hắn chỉ có thể dựa vào
chính mình mà thôi.
__ Đến đây, rốt cuộc Thẩm
Nghỉ cũng hiểu rõ vì sao nhất định phải là tu sĩ tôi thể mới
: có khả năng tiếp cận cơ
duyên này rồi. Bởi vì chỉ có tu
_ Sĩ đã từng trải nghiệm qua yêu đan đoán khu, ma huyết chước thân, hoàng hỏa thối thể như hắn mới có cơ hội
giữ thẳng sống lưng dưới loại
áp bách nặng nề như vậy.
"Phù." Thẩm Nghi nhắm mắt
lại, trên ngũ quan lại có nhiều thêm vài phần dữ tợn.
Bỗng nhiên bàn tay có thể
xé rách yêu ma Bạch Ngọc
: Kinh lại siết chặt, đương
nhiên, hành động này không thể làm cho thiên địa thay
đổi. Và tác dụng duy nhất của
nó chỉ đơn thuần là giúp hắn
tiến thêm một bước về phía trước dù cực kỳ gian nan.
Ở trước mặt tòa bảo sơn
: này, bóng người mặc áo màu đen kia lại lộ ra vẻ nhỏ bé đến vậy, hắn chỉ có thể tiến lên từng bước chậm chạp, thậm
chí còn để lộ ra một chút lảo
đảo, nhưng chưa bao giờ
' ngừng lại.
So với những tu sĩ khác đã trải qua tôi luyện, chỉ có vỏn vẹn mấy năm tu hành của
Thẩm Nghi vốn chẳng thấm
vào đầu.
Nhưng luận về mức độ chịu khổ trong thời gian tu hành
thì ngay cả khi những phản
hồi tiêu cực từ quá trình thôi
diễn của bảng giao diện chỉ còn lại chừng 1%, thì trải qua
quãng thời gian thôi diễn đủ
khủng bố, đau khổ tích lũy
: xuống cũng đạt đến một loại trình độ nghe mà rợn cả người rồi.
_ Có thể chịu khổ cũng không
tính là chuyện gì đáng để
' khoác lác, huống chỉ đại bộ phận nguyên nhân chủ yếu của loại đau khổ này vẫn đến từ việc Thẩm Nghi sửa chữa công pháp lung tung, ăn bậy
đan dược, thậm chí còn coi
. yêu đan và ma huyết như
: cơm nước để ăn, thì càng
không có gì đáng nói.
Nhưng những kinh nghiệm
- này lại thật sự trợ giúp hắn đi
tới chân núi. Thẩm Nghi hơi cụp mắt, nhìn : về phía đường núi uốn lượn dưới chân, sau khi trầm ngâm : một lát, hắn lại lập tức cất
bước tiến lên con đường mòn
đầy đá vụn kia. Khi đế giày
của hắn chạm vào đường núi, : dường như thần hồn đã hóa thành thực thể.
Thẩm Nghi chỉ nghe thấy toàn thần vang lên âm thanh rung động “răng rắc”, rồi “ầm” một tiếng, cả người hắn đã bị
lực đạo mênh mông đè
xuống đất, toàn bộ quá trình : ngay cả một chút sức chống cự cũng không có.
Khuỷu tay hắn dùng để chống đỡ thân thể gần như đã vỡ vụn, bộ y phục màu đen nhanh chóng bị huyết : tương màu đỏ tươi nhuộm ướt. Nhưng dưới lực đạo hùng ' hậu như thế, ngay cả một cục đá nhỏ nhất trên sơn đạo ' cũng không hề rung động. Sau khi thoáng điều tức lại, Thẩm Nghi khẽ liếc mắt nhìn khuỷu tay của mình, vẻ mặt bình tĩnh tới cực điểm. Dù thân thể thật sự rạn nứt hoàn toàn, thậm chí còn bị nung chảy đến mức chỉ còn lại xương trắng, hắn đã từng - tự mình trải qua một lần rồi, huống chỉ đây chỉ là giả tượng do Vô Danh Sơn tạo ra
thôi?
_— Nhưng xúc cảm này có thể rõ ràng đến thế, chỉ dựa vào chỉ tiết này thôi cũng có thể nhìn ra, ngọn núi này đang
_ cất giấu đồ tốt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lại ngẩng đầu nhìn lên trên, tầm mắt lập tức bị vách núi cùng với bóng cây che đậy, không thể thấy được đỉnh núi.
Song chưởng của hắn lại
: một lần nữa phát lực, muốn
chống đỡ thân thể đứng lên.
Nhưng đúng vào khoảnh
' khắc ấy, lực đạo hùng hậu lúc
trước lại ùn ùn đánh tới, Thẩm Nghi còn chưa đứng
: dậy, đã cảm nhận được một
loại cảm giác bài xích, dường
: như muốn đẩy mình ra khỏi
mảnh thiên địa này.
Đột nhiên hắn nghĩ đến
' những gì Đạo Tử Bàn Sơn Tông từng nói lúc trước, tại thời điểm không chống đỡ nổi, Vô Danh Sơn sẽ cưỡng ép đưa thần hồn ra ngoài.
Nói cách khác, một khi hắn
: thực sự đứng lên, thần hồn
sẽ sụp đổ?
Thẩm Nghi trầm ngâm suy
nghĩ một lát, đột nhiên lại có
phát hiện mới, dường như lực đạo đang bao phủ trên người
': hãn vừa thoáng nhẹ nhàng
hơn một chút, có vẻ như
: ngọn Võ Danh Sơn này đang muốn tạo điều kiện thuận lợi cho tu sĩ đi cảm ngộ kỹ càng.
__ Sắc mặt hắn hơi đổi.
Hỏng rồi, đây không phải là so xem ai cứng đầu, mà đây là đang chơi cân não.
Nếu nói sơn đạo này là một cửa ải, thì hẳn là mục đích
của cửa ải này vốn không
- phải là để tu sĩ đi ngạnh
kháng luồng lực đạo phía trên, mà là đi lĩnh ngộ nó, sau
đó đồng hóa chân ý bên
trong luồng lực đạo này. Đương nhiên Thẩm Nghỉ vẫn có chút lòng tin đối với chính mình.
Chủ yếu là hắn làm gì có nhiều thời gian để từ từ nằm ở đây cảm ngộ như thế?
Nếu thật sự muốn tiêu tốn
chừng mấy ngàn vạn năm ổi cảm ngộ, thì không cần biết Bàn Sơn Tông bên này có đồng ý hay không, dù bọn họ thật sự để mặc cho hắn ở đây
quan sát núi, thì sau khi hắn
hoàn thành mọi thứ, lại đi ra
: ngoài, chỉ sợ toàn bộ Nam
Dương Bảo Địa đã bị người ta san bằng từ lâu rồi, ngay cả
Huyền Khánh tiền bối cũng bị địch nhân bắt đi bổ làm củi
đốt.
_—_ Dù ở thời điểm ấy hắn thực sự lĩnh ngộ được tiên pháp, chẳng lẽ còn có thể đảo ngược thời gian ư?
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi
' dứt khoát gọi bảng giao diện ra. Nói thật, hắn cũng không dám chắc, rốt cuộc ngọn núi trước mặt này có được tính là một môn công pháp hay
không.
Theo lý thuyết thì có thể coi
như vậy, chỉ khác là nó không
có văn tự cụ thể mà thôi.
__ [Sơn Pháp: Chưa nhập môn
] Một dòng nhắc nhở xeẹt qua
: tầm mắt, nhưng lại giống
như tiểu quyết, không có phụ
tố phân loại cụ thể.
Bảo sơn ẩn chứa điều huyền diệu như thế, khẳng định là
: bên trong không chỉ cất giấu
một đoạn tiểu quyết như này.
Và nguyên nhân khiến nó
xuất hiện đơn giản như vậy, hẳn là vì trước mắt hắn còn chưa xem được bản công
pháp hoàn chỉnh.
Thẩm Nghi khẽ liếc mắt nhìn
hơn trăm vạn năm thọ nguyên yêu ma còn lại của
mình, sau đó một lần nữa ngước mắt nhìn lên trên. Lần
: này, ánh mắt của hắn cực kỳ
sắc bén, tựa như có thể
: Xuyên thấu vách đá và bóng cây xanh biếc kia, nhìn thẳng về phía đỉnh núi.
__ Điều đáng tiếc duy nhất
chính là ở trong Vô Danh Sơn
' này, không thể nhờ Yêu Hồn tương trợ. Chỉ dựa vào chính mình, sợ là phải lãng phí rất nhiều thọ nguyên của yêu ma.

Bạn cần đăng nhập để bình luận