Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 895: Rước Dâu!

Chương 895: Rước Dâu! Chương 895: Rước Dâu!
"Phù." Thẩm Nghỉ bình ổn nỗi
lòng, muốn dùng thời gian
cực ngắn để đạt được cảnh
: giới mà ngay cả nhóm thiên kiêu cũng phải hao phí suốt mấy vạn năm mới có thể đạt được, thì tiêu hao cực lớn
cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn dứt khoát trao đổi hai mươi viên Yêu Ma Bản Nguyên trước, lại ngưng ra một bức Trấn Thạch, bắt đầu tái tạo yêu hồn của Kim Quy
thiếu chủ.
Thi thể của tám con Kim Văn
Quy Yêu nhanh chóng ùa vào trong bức Trấn Thạch, chỉ
nháy mắt lớp vỏ đá bên ngoài
đã bong ra, hiển lộ một con
yêu ma cực lớn với hình tượng dọa người không gì sánh được. Yêu hồn nuốt cả Yêu Ma Bản Nguyên vào. Thẩm Nghi căn cứ vào tình ' huống trước mặt lại bổ sung thêm cho nó bảy viên, rốt cục ' cũng giúp nó tăng lên tới cấp trần. Ngay sau đó, yêu hồn tràn vào trong bức Trấn Thạch. Sau khi con quy yêu kia mở . mắt, tầng hoa văn màu vàng - tỉnh mịn trên người nó đã gần như nối liền thành một mảnh, lấp lánh chói lọi. Trải qua quá trình huyết mạch : hỗn hợp, khí tức của nó lại một lần nữa tăng vọt! Một chút khí tức tràn ra đã
: khiến Kha Thập Tam cũng
phải ghé mắt nhìn tới. "Ồ..." Dù sao cũng là tồn tại dưới trướng Thất ca nên trước kia, Kha Thập Tam đã
gặp qua đám vương bát này
rất nhiều lần rồi, nhưng nó lại
' chưa từng trông thấy một tồn tại nào trong đám Quy quần kia có huyết mạch kinh người đến vậy.
"Phản Hư tầng mười hai?" Nó
_ vô thức thấp giọng hô lên.
"Còn chưa tới." Thẩm Nghỉ nhìn Lượng Trụ Xích đã được
chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ thấy kim quang phía trên đã
đột phá lăn ranh nhất phẩm,
còn vượt qua hai phần ba
: khoảng cách, nhưng chung quy lại vẫn không thể lấp đầy toàn bộ thước đo.
"Chỉ vì tuổi tác của ta quá
nhỏ." Kha Thập Tam có chút
' ghen ghét nói. Nếu không, với huyết mạch Hoàng Sát Độc Long trên người nó, lại có được khoảng thời gian tương tự như vậy, khẳng định
là thực lực của nó đã sớm
sánh ngang với tu sĩ Bạch
Ngọc Kinh rồi.
Thẩm Nghỉ thực sự không
hiểu, loại chuyện này thì có gì đáng để so sánh chứ? Nhưng có thể thu hoạch được : một cây đạo trụ phẩm chất cao như thế, cũng coi như tâm trạng của hắn không tệ. ' Mấy lần thăng cung trước đó đều khá là thuận lợi, nhưng ' Thẩm Nghỉ từng nghe Huyền Khánh tiền bối nói qua, đối với tu sĩ giống như hắn, sau Phản Hư tầng chín mới là khảo nghiệm chân chính. Bởi vì ngay cả với tư chất của đối : phương, cũng từng bỏ lỡ dịp tốt là Thiên Cung. Thẩm Nghi sẽ không tự đại đến mức cho rằng bản thân : mình mạnh hơn Huyền Khánh, Tiên Cung cũng không phải là thứ không thể
: tiếp nhận được, nhưng ngâu
nhiên hắn cũng sẽ tò mò nghĩ
ngợi, nếu có thể gom đủ mười một tầng Thiên Cung, sẽ có điểm nào đó khác biệt hay không.
Nên điều hắn cần làm chính
- là phải chuẩn bị trước để đột phá tới tận khi Phản Hư viên mãn. Ý niệm tới đây, Thẩm Nghi
thu lại tâm thần, một lần nữa
_ đưa ánh mắt nhìn về phía
: bảng giao diện, kỳ thật hắn
cũng không có gì hay ho để lựa chọn, mấy con còn lại đầu
là yêu ma Thủy tộc Phản Hư
- tầng chín. Đối với những
cường giả được tuyển chọn tỉ mỉ như vậy, có lẽ nhóm hộ vệ : của Long Tôn sẽ có huyết mạch mạnh hơn một chút, : nhưng cũng chẳng chênh lệch quá nhiều. Thẩm Nghi lại bắt đầu ngưng : tụ Yêu Ma Bản Nguyên. Theo thời gian trồi qua, lại có bảy bức Trấn Thạch hiển lộ. [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 83 ngàn năm ] Giống hệt như lúc trước khi : hắn đi đến Huyền Nhạc thành này, hoàn toàn không để lại một chút gì cả. - Thẩm Nghi cũng không vội thăng cung, mà lẫy toàn bộ đám Yêu Ma Trấn Trạch tới,
: để cho chúng lưu lại bên
trong tiểu viện. Lúc trước, Nam Dương tông từng tự tay bồi dưỡng những thế lực phụ thuộc này. Mà
_ bây giờ, điều Thẩm Nghi
muốn chính là đích thân tới
' thu hồi bọn họ mà không phải dựa vào cái gọi là "Danh chính ngôn thuận” kia. Gió đêm lướt qua, hai bóng
người trực tiếp biến mất ở
phủ thành chủ.
Sáng sớm hôm sau.
Gần như có hơn phân nửa số người thuộc phủ thành chủ
đã trải qua một đêm thức
trắng. Trời còn chưa sáng,
: bọn họ đã từ phía xa xa hội tụ lại ở bên ngoài tiểu viện kia.
': Nhưng đám Thủy tộc ấy lại
rời đi sớm hơn thường lệ, bởi
' đợi cho đến khi có người kiếm cớ đến gần mời mọc, bọn họ mới phát hiện bên trong đã là một mảnh trống không.
Lại đợi cho đến khi gà gáy ba
_ tiếng, sóng biển lại một lần
nữa cuộn trào phía trên Huyền Nhạc thành, hai cây
Hoàng Long kỳ với đôi cánh
: đón gió nhẹ nhàng bay lượn
xuất hiện. Đồng thời, có mấy bóng
' người như ân như hiện trong
đám mây mù, ai nấy đầu tản
ra khí tức vô cùng cường hãn.
Chỉ thấy một chiếc kiệu lớn màu đỏ tươi xuất hiện giữa
: tầng tầng sóng nước, quả
nhiên là vô cùng hoa mỹ,
' nhưng cảnh tượng hoành tráng ấy lại khiến bách tính trong Huyền Nhạc thành cảm thấy vô cùng chướng tai gai mắt.
"Muốn Doãn tiểu thư tự mình
đi qua sao?"
"Nào có đạo lý đón dâu nhữ vậy?" Trong phủ thành chủ lại vang
- lên tiếng oán than, ngay cả
một chút thể diện cuối cùng
: này, Long Cung cũng không chịu lưu lại cho thành chủ sao?
': Bọn chúng bày ra bộ dáng
hùng hổ dọa người này,
' không sợ làm cho Tiên Tông tức giận hả? Dù không có Thiên Kiếm Tông thì phía sau lưng bọn họ vẫn
còn Nam Dương Tông mà?
Đúng vào lúc này, trong ánh
mắt kinh hãi của mọi người phủ thành chủ, chỉ thấy
thành chủ mang theo một chút say rượu, chầm chậm ': bước ra từ chỗ sâu bên trong phủ đệ. Ông ấy đứng ở khu vực trống trải, kinh ngạc ngước mắt nhìn lên trời. Sau một hồi trầm mặc, Doãn : Khải Chương giơ hai tay lên, chắp tay hướng lên trên. Sắc mặt những người còn lại đầu biến thành trắng bệch. Thái độ tùy ý với Long Kỳ của thành chủ hôm qua, ít nhất _ còn biểu lộ ra lòng bất mãn : của ông ấy, chỉ vì ngại tình thế đối phương mạnh hơn mình, mà bản thân còn phải bận tâm tới nhiều bách tính trong thành như vậy, mới đành phải lui bước. Nhưng một cái chắp tay này, dường như lại cho thấy ông ta hoàn toàn thần phục bọn chúng _ rỒI. Trong khuê phòng tại tiểu viện. Có một cô nương đã mặc xong bộ áo cưới rực rỡ, đã đội chiếc khăn đỏ lên đỉnh đầu, thoạt nhìn thân thể cực kỳ gầy guộc mỏng manh, có _ cảm giác một cơn gió thổi : qua cũng có thể cuốn nàng bay đi mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận