Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 902: Ai Nói Chỉ Tu Sĩ Mới Có Thể K...

Chương 902: Ai Nói Chỉ Tu Sĩ Mới Có Thể K... Chương 902: Ai Nói Chỉ Tu Sĩ Mới Có Thể K...
Về phần mời bậc cha chú của : đối phương xuống núi, thì đương nhiên là không thể : lặng yên không một tiếng động xử lý đối phương rồi, làm vậy cũng tương đương với trực tiếp tuyên chiến với Nam Hồng Thất Tử, còn là loại không chết không thôi. Đây thì tính là công lao gì? Tính là cơ duyên gì? "Ngươi hoảng cái gì?" Kha Lão Thất nhướng mày, bất . mãn liếc nhìn qua: "Bản tôn : có thể để ngươi đi chịu chết hô: "Đó là chuyện không thể nào." Lão vương bát rất hiểu địa vị
: của mình, có lẽ Thất Long Tôn
không phải là người niệm
tình cũ, nhưng ít ra thì trước mắt, đối phương vẫn cần dựa vào Kim Văn Quy tộc rất nhiều.
"Trăng có lúc khuyết lúc
. đầy." Kha Lão Thất chậm rãi đi ra khỏi đại điện: "Có lúc phong mang cực thịnh thì cũng phải đến lúc suy yếu mà thôi."
Nghe vậy, mí mắt lão Vương
: nhảy lên, dường như là đoán
được cái gì, ngay sau đó nhịp hô hấp cũng trì trệ rất nhiều.
Nó nhìn về phía bóng lưng
của Long Tôn. Chỉ thấy đối phương đã bày ra tư thái tính : toán kỹ càng từ trước rồi, đột nhiên trong lòng nó lại cảm
- thấy khá là kinh ngạc.
Thất Long Tôn... lại thật sự
có biện pháp khiến cho Đạo _ Tử Thiên Kiếm Tông chủ động rời khỏi Tiên Tông ở thời điểm ' nàng suy yếu nhất?
"Phù." Nhưng Kha Lão Thất không quay đầu giải thích thêm điều gì, chỉ bỏ lại một
câu như vậy rồi đạp lên sóng nước, phiêu nhiên đi về phía trước.
Mãi cho đến khi đến một nơi
không người, trên mặt nó : mới hiện lên mấy phần bực bội, trực tiếp thúc giục bí pháp, lấy ra một tấm thủy
kính ở trước người.
__ Nhìn mặt gương tối tăm mờ mịt kia, Kha Lão Thất cố gắng bày ra biểu cảm cung kính, sửa sang lại bộ giáp trụ trên
: người một chút, sau đó lập
tức quỳ một gối xuống đất,
' chắp tay nói: "Lão Thất có việc cần bẩm báo tứ ca."
Bóng người màu đỏ sậm kia chậm rãi nhúc nhích, thoáng cách xa một chút, mới để lộ
_ ra từng miếng vảy giống như
: kim loại. Chỉ thấy cái đầu
rồng to lớn có vẻ bén nhọn mà dữ tợn, một đôi mắt lóe
lên hoàng mang, nhìn từ trên
cao xuống: "Nói." "Dường như thập tam... thập : tam đã chết! Sau khi nó đối mặt với đệ tử Thiên Kiếm : Tổng..." Nói xong, Kha Lão Thất run rấy xòe bàn tay ra, muốn để _ lộ đạo huyết phù trong lòng bàn tay mình với đối phương. ' Nhưng không ngờ vẻ mặt con Xích Long kia vẫn hờ hững như cũ, không có lấy một chút khác thường nào, thậm chí còn lười vạch trần vẻ mặt bi ai dối trá của Kha Lão Thất: _ "Đã biết." Lời còn chưa dứt, thủy kính đã lặng lẽ tan đi. Kha Lão Thất thoáng ngây người, vốn dĩ nó muốn mượn
tay lão tứ giao phong với
Nam Hồng Thất Tử, vừa đồng
- thời làm suy yếu thực lực lão tứ, cũng thuận tiện kéo đi tầm mắt của Nam Hồng Thất Tử, để bản thân suôn sẻ làm
' việc của mình.
Là nhất cử lưỡng tiện. Nhưng phản ứng của đối phương lại vượt quá dự liệu
của nó. Dù ngày bình thường mối : quan hệ giữa mấy đứa chúng nó khá lỏng lẻo lạnh nhạt, thì lão thập tam cũng là huynh đệ ruột thịt của bọn chúng, ai : ngờ đối mặt với cái chết của lão thập tam, lão tứ lại có biểu hiện thờ ơ như thế, tựa : như đối phương chưa từng đối đãi với nó như một phần - tử của Nam Long Cung.
Ấy vậy mà Long gia gia lại
giao vùng thủy vực phồn hoa _ nhất cho đối phương trấn thủ, đúng là già nên hồ đồ rồi.
"Thứ con hoang này!" Cách xa đại dương mênh mông, Xích Long kia không nghe
được lời chửi bới của Kha Lão Thất. Đương nhiên, dù nghe : được, nó cũng không có tâm tư đi để ý tới.
Lúc ấy, nó đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào lá thư trước mắt. Thật ra Xích Long biết tin tức Kha Thập Tam
: chết, sớm hơn những người
khác. Chỉ có điều, trong
: khoảng thời gian này, có một lần, nó lại cảm nhận được khí tức Thập Tam, lúc này mới hơi nghi hoặc một chút.
Sở dĩ đến tận bây giờ, nó
' còn chưa có động tác gì là bởi phong thư trước mắt. Nội dung phía trên có miêu tả chỉ tiết về cuộc đời của một vị tu sĩ xa lạ, trong đó bao gồm
toàn bộ thủ đoạn đối phương
_ từng thị triển, cùng với cảnh
- giới biến hóa. Cuối thư còn
nhắc tới chuyện Thanh Nguyệt Tông Liễu Thế Khiêm
từng đi cùng tu sĩ này tới
Nhan gia. Theo lý mà nói, một phong
thư đến từ tu sĩ thì rất khó lấy
được tín nhiệm của Long
: Cùng, nhưng Kha Lão Tứ lại yên tĩnh nhìn chằm chằm vào tấm phù lục phía trên phong thư ấy. Đó là dấu hiệu do
: trưởng lão Thiên Kiếm Tông
lưu lại.
Đối phương hoàn toàn không che giấu thân phận, quang minh chính đại đi bán đứng Minh tông. Chuyện này
thật thú vị.
Nếu nó trực tiếp đưa phong thư này cho Nam Hồng Thất Tử thì đối phương hẳn phải
chết không thể nghi ngờ. Nhưng cũng chính vì vậy, lại càng thể hiện ra sự chân
thành của đối phương
— "Liều chết đánh cược một lần?" Xích Long nghiền ngẫm cười một tiếng.
__ Đây là đầu danh trạng giao
tới, cho thấy đối phương
muốn nhận được Nam Long Cung ủng hộ, muốn mượn dùng thứ này để tranh đấu với đám tu sĩ Bạch Ngọc Kinh khác. Có nhược điểm này
trong tay, đúng là đối
_ phương có thể trở thành
: nhân tuyển tốt nhất để kế
thừa Hợp Đạo Bảo Địa.
"Làm lớn chuyện thêm đi,
làm lớn chuyện thêm một
chút nữa đi, chỉ chết có một tên tiểu Thập Tam sao đủ
được?” Xích Long lạnh lùng
nhìn về phía chiếc vảy rồng
: màu đỏ âm u trên người mình, đây là dấu hiệu cho thấy huyết mạch của mẫu tộc quá mức nồng đậm.
Nó từng bị gọi là con hoang, ' sau đó phải dựa vào sát phạt đồng bào, rốt cục cũng thu được danh xưng Long Tôn này. Nhưng không cần biết thực lực mạnh mẽ đến mức
nào, Nam Long Cung vẫn luôn lấy Hoàng Sát Độc Long - làm chủ, đến cuối cùng cũng khó có khả năng giao vào trong tay một con Xích Long. Ai nói chỉ tu sĩ mới có thể kế thừa Hợp Đạo Bảo Địa? Nó cũng muốn thử xem. Nhưng giờ phút này thời cơ : còn chưa tới. Phải chờ đến khi Long Cung bị đối phương làm nhục tới _ cực điểm, mới có thể khiến Nam Hồng Thất Tử trả giá ' bằng một tòa Hợp Đạo Bảo Địa bỏ hoang, để lắng lại lửa giận của Long gia. Đương nhiên, nó cũng không thể ngồi yên không . làm gì, để cho người ta có chuyện mà xì xào bàn tán. "Người đâu." Nghĩ đến đây, Xích Long lập tức ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Đi tìm : chút chuyện cho Thanh Nguyệt tông làm, không cần : biết thế nào, ta cũng muốn gặp Liễu Thế Khiêm kia một lần." __ Một trưởng lão Bạch Ngọc Kinh đền mạng cho Tiểu Thập ' Tam, vậy cũng đủ rồi. "Thuộc hạ tuân mệnh!" Ngoài điện truyền đến từng âm tiết lạnh lão đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận