Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 786: Phiền Muốn Chết!

Chương 786: Phiền Muốn Chết! Chương 786: Phiền Muốn Chết!
Tỳ nữ lặng yên nắm chặt bàn
- tay, đầu do nàng bị dung
mạo của tên tiểu tử trẻ tuổi
: kia mê hoặc tâm hồn, chứ trên thực tế, chuyện mượn danh nghĩa cố nhân đến đây mong gặp thì rất nhiều tu sĩ
đều đã sử dụng từ lâu rồi.
Nhưng tìm một cái tên tiên tử hoàn toàn không có ấn tượng như vậy thì đây tuyệt đối là lần đầu.
"Ta sẽ từ chối hắn ngay bây
giờ."
"Ừm." Bảo Hoa tiên tử gật đầu rồi lập tức đẩy cửa tiến
vào, nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng chỉ còn duy nhất
một đứa tỳ nữ, dường như đã sớm dự liệu được nàng trở
Về, trong tay đối phương
đang pha ấm trà lài, cũng
: đúng vào khoảnh khắc mùi thơm nồng nàn nhất.
"Bích Thúy à, ta sắp sửa phiền chết rồi đây." Vừa mới vào cửa, Bảo Hoa tiên tử đã ' lập tức thay đổi bộ dáng, chúi
cả người xuống dưới, hiện lên
hình chữ "Đại", trực tiếp chôn vùi bản thân vào trong đống đệm chăn mềm mại trên
giường.
"Tiên tử vất vả rồi, hãy uống
trà đi." Bích Thúy khẽ cười một tiếng, sau đó bưng chén
trà đi đến trước giường.
"Ồ," Bảo Hoa tiên tử chống người ngồi dậy ở trên
giường, khoanh chân xuống,
dùng tay nắm chặt bàn chân
- trắng nõn nà của mình, sau đó mới đưa tay nhận lấy chén trà.
Bích Thúy thu hồi chén trà, đưa tay đi lấy khăn thơm, sau đó mới bất đắc dĩ nói: "Trước khi uống trà không nên sờ vào chân như vậy, tiên tử ơi."
"Thơm quá, ngươi ngửi thử
- đi!" Bảo Hoa tiên tử đưa ngón
tay ra quơ quơ.
"Đương nhiên là thơm rồi."
Bích Thúy lắc đầu, mỗi ngày
đều có Bảo Hoa Đan dùng, có thể không thơm sao? "Sao vậy, ngươi có tâm sự à?"” : Bảo Hoa tiên tử mở to hai mắt, hiếu kỳ nhìn lại. "Không có... Chỉ là tên đệ đệ ' không nên thân của ta đã trở về rồi." Bích Thúy cố nặn ra ' một nụ cười. "Ây dà, ta còn tưởng là đại sự gì chứ, thiếu cái gì cứ việc lên tiếng, hai chúng ta thân thiết như vậy, còn quan tâm người này với người kia làm gì?" : Bảo Hoa tiên tử võ võ bộ ngực nở nang của mình, nhìn giống như một vị đại tỷ có nghĩa khí, đầu còn chút đoan trang nào của lúc trước nữa? "Cũng không phải, tiên tử đã
giúp hắn rất nhiều rồi." Bích
Thúy cố nặn ra nụ cười,
: nhưng trong lòng lại âm thầm thở dài thườn thượt. Lời Bảo Hoa tiên tử nói lúc
: trước ở ngoài cửa, nàng đã
nghe thấy rồi. Tiên tử từ chối
' lời mời gặp mặt của vị tu sĩ kia... Nhưng đối phương lại chính là ân nhần cứu mạng của đệ đệ nàng, phần ân tình này thực sự không thể không
báo. Nhưng nàng lại không
biết chỉ tiết của tu sĩ kia thế
: nào, làm sao dám giới thiệu
hắn cho tiên tử?
Trong lòng phiền muốn chết. "Mặc kệ ngươi, cả ngày cứ
: thần thần bí bí." Bảo Hoa tiên
tử đoạt lấy chén trà uống một
: hơi cạn sạch, sau đó dùng tay áo lau lau miệng, tiếp tục nói: "Cũng không biết tới lúc nào sư phụ mới có thể thả cho ta
ra ngoài đi dạo, ta cũng sắp
tu luyện tới Phản Hư hậu kỳ
rồi, thực sự không hiểu rốt cuộc là sư phụ đang sợ hãi cái gì, chẳng lẽ người bên ngoài kia còn có thể ăn ta hay sao?”
"Tiên tử, vì sao ngài lại muốn
- rời khỏi tông môn? Ngài
muốn đi đâu vậy?" Bích Thúy kiềm chế nỗi lòng, hiếu kỳ
nhìn lại. "Ha ha." Bỗng nhiên Bảo Hoa
- tiên tử lại ôm bụng cười ra
tiếng, nàng lập tức ra hiệu
: cho Bích Thúy mau mau ghé sát vào tai mình, lặng lẽ nói: "Đương nhiên là nhớ nam nhân rồi, ta còn chưa được
' nắm tay ai nha. Sư phụ quá
mức cổ hủ. Lấy đâu ra vị tiên
' tử nào mà ngay cả đạo lữ cũng không có như ta? Chẳng lẽ sư phụ lại muốn ta cả đời ở trong khuê phòng như người? Thế thì quá mức
nhàm chán rồi."
"Ngài mau ngậm miệng đi!"
Bích Thúy sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, vội
vàng che đôi môi đỏ mọng
của đối phương lại, rồi hoảng sợ quay đầu nhìn quanh. Nếu để người bên ngoài nghe _ thấy lời này, về sau Bảo Hoa tông đừng nghĩ tới chuyện ngấng đầu lên được nữa. "Ha... Ha... Xem ngươi bị dọa kìa, ta chỉ đùa một chút mà ' thôi." Bảo Hoa tiên tử cười đến hai vai co rút lại, sau đó phất phất tay nói: "Nhanh đi làm việc của ngươi đi." "Lần sau ngài đừng đùa kiểu . này nữa nhé." Bích Thúy thở : phào một hơi, khẽ lườm đối phương một cái rồi lập tức rón rén rời khỏi phòng. Nhưng nàng lại không chú ý - tới, ngay tại khoảnh khắc cánh cửa phòng kia đóng lại, một tia mừng thầm lại bỗng : nhiên xẹt qua trong mắt Bảo Hoa tiên tử. "Hì." Bảo Hoa tiên tử lấy một miếng ngọc giản công pháp từ trong bảo cụ trữ vật ra, vụng trộm sao chép, sau đó phất tay ép nó thành bột mịn. Mỗi nửa năm sư phụ mới gọi nàng đi qua một chuyến, nàng đã chuẩn bị không ít thứ cho ngày hôm nay rồi. Sau khi ngón tay bấm quyết, : từng cánh hoa bay từ ống tay áo ra, bị cơn gió nhẹ nhàng cuốn thành hình người, trực tiếp biến hóa ra một con rối sống động như thật. "Hẹn gặp lại ngài!" Trong đại điện tiếp khách của Bảo Hoa tông, Trương gia mang theo một đống lớn : pháp bảo trữ vật, tới tìm chấp sự của tông môn chuyển giao ' hàng hóa, hiển nhiên là thu hoạch không ít, bởi vì ngay cả khi nửa đường gặp phải nguy cơ sinh tử như Hồng Trạch Thủy tộc, cũng không ngăn được ý cười hiện lên giữa . những nếp nhăn chỉ chít trên gương mặt lão. Đợi cho ý mừng rút đi, Trương gia lại thở dài, vất vả lắm mới móc nối được quan hệ với Bảo Hoa Tông, còn
: tưởng rằng nửa đời sau
không lo cơm áo, ai ngờ lúc
: này lão mới đi một chuyến đã gãy mất rồi. Bởi nếu không thể đi qua vùng thuỷ vực kia thì với tu vi của lão cũng
': không còn con đường thứ hai
có thể trèo núi vượt biển đưa
' hàng nữa. "Hay là..." Lão suy nghĩ một phen, cuối cùng đã dự định đi tìm vị Thẩm tiền bối lúc trước.
Đối phương có tu vỉ cường
_ hãn như vậy, dù thế lực sau
- lưng so ra vân kém Bảo Hoa
tông thì cũng tuyệt đối không phải hạng người vô danh,
không biết có cần đặt hàng
hay không. Nghĩ đến đây, lão lại bước : nhanh về phía dãy lầu các đơn độc. Đối phương không phải tu sĩ nhàn tản như lão, hiển nhiên là mang theo quan hệ mà : tiến đến đây, nếu không làm sao có thể nhận được đãi ngộ ' cao như vậy? Nhưng Trương gia vừa đi đến gian lầu các kia, đã nhìn thấy Lưu Tuấn bị mấy đệ tử nội môn vây quanh, tức giận đến giậm chân nói: "Các ngươi : gấp cái gì! Chờ thêm một lát nữa thì không được sao? Tỷ tỷ của ta... Phi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận