Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 701: Thiên Yêu Chi Hoàng!

Chương 701: Thiên Yêu Chi Hoàng! Chương 701: Thiên Yêu Chi Hoàng!
Dường như trời xanh cũng
: thương xót cho hai con yêu
ma ấy, không biết đã qua bao
- lâu, sau khi lò đan kia quay tròn vài vòng, rốt cục nó cũng
thành công rơi xuống đất.
': Vừa mở ra, một tiếng chim sẻ
sắc nhọn đã vang vọng khắp
' hư không, ánh lửa ngập trời lao ra khỏi lò đan, cuối cùng ngưng tụ thành một viên đan hoàn mượt mà với vô số hỏa văn trải rộng.
Thẩm Nghi vung chưởng lấy
: nó xuống, cảm nhận được
ánh lửa hừng hực kia.
Thành công rồi. Trên Ngô Đồng sơn xanh _
: tươi, có mười ba căn nhà gỗ
trống rỗng. Bên trong Thủy Liêm tiên động.
Diệp Văn Huyên ngồi xếp
bằng, ánh mắt lặng lẽ nhìn
' chằm chằm vào vách đá, cùng với những cây Tuế Mộc chết héo ở xung quanh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trong núi trải qua không biết
: bao nhiêu năm tháng, mới có
thể thành Tiên, vậy mà nàng lại muốn cẩn thận đếm mỗi
một ngày trôi qua, còn quay đổi khoảng thời gian này : thành những trái Tuế Quả tương ứng.
Thân thể tuổi trẻ do thiên địa chi tức hội tụ mà thành cũng không thể che lấp được ngũ
: tạng ngày càng suy yếu dần của Đạo Anh. Lão cẩu kia biết sự tồn tại của nàng, nhưng đối phương chưa bao giờ vội. Chỉ cần kiên trì chờ cho đến khi nàng chết đi thì nơi này vẫn là Nam ' Dương tông của nó. Diệp Văn Huyên cũng không phủ nhận rằng hết thảy những gì nàng làm đều là vì : chính mình, nhưng thiên hạ chúng sinh này cũng tuyệt đối không thể quên hành : động nàng làm mới thật sự là cứu thế. Từ phàm phu tục tử, một đường trở thành tu sĩ mạnh nhất thiên hạ. Không có nàng đe dọa, thiên hạ này làm gì còn người sống được ở trong ' miệng đám yêu ma kia? Diệp mỗ sống thì thiên hạ sống. Nếu nàng vẫn lạc thiên hạ này sẽ chôn cùng. Đạo lý đơn - giản như thế, vì sao đám ngu xuẩn được một tay nàng nuôi lớn kia lại nhìn không ra? : Sau đó không nói một lời đã theo Nhiếp Quân rời đi cả rồi? Trong mắt bọn chúng chưa
: từng có người sư phụ là nàng
đầy. "Các ngươi mới là kẻ muốn hại chất tất cả mọi người." Diệp Văn Huyên lắc đầu, rõ
ràng chỉ cần đợi thêm một
đoạn thời gian nữa, chỉ cần
' thành thành thật thật đột phá đến Phản Hư... Không cần biết dưới núi xảy ra chuyện gì, tất cả mọi ưu lo đầu tự được giải quyết.
Đợi đến lúc đó, nàng đã
: không còn là lão tổ Ngô Đồng
sơn gì nữa, mà là tông chủ của Nam Dương tông rồi. Mọi
người trong môn hạ đầu sẽ là h ~ : trưởng lão tương lai. Có thể nói là một bước lên - trời. Nàng tặng đám người này cơ duyên lớn như vậy, bọn họ lại bị cản trở bởi tầm mắt thấp kém kia, đến ngay cả mỹ thực ' đưa tới bên miệng cũng nuốt không trôi được. Diệp Văn Huyên lẫy ra một tấm thạch bài cổ, nhìn hai chữ Nam Dương trên đó, rồi chậm rãi nắm chặt. Khổ nỗi thế nhân này đều ngu xuẩn cả. Nàng lại lật bàn tay trái ra, trong lòng bàn tay có một tảng đá không ngừng lóe lên
_u quang. Chỉ cân vật này còn
ở trong tay nàng thì đến cuối
- cùng bọn họ cũng sẽ trở về cầu xin nàng thôi, kể cả Nhiếp Quân hay là Thẩm Nghi chưa từng gặp mặt kia
: cũng thế.
"Thân là tông chủ, bổn tọa tha thứ cho các ngươi một lần." Nữ nhân ấy chậm rãi đứng dậy, duỗi hai tay ra, khoác bộ trường bào trắng
như tuyết lên người, hoa văn
Nam Dương trên đó chính là
- do nàng tự tay may lên trong
những năm này.
Còn hiện giờ, để hai tên ngu
- xuẩn kia không làm đến mức
uổng mạng, nàng nguyện ý nhượng bộ một lần cuối
: cùng, sẽ tự mình đi gặp bọn
họ.
Trấn Yêu thành.
Tòa thành trì khí thế hùng vĩ
' này chính là con đường tất yếu mà hàng ngàn hàng vạn năm qua tất cả nhóm tu sĩ phải đi qua để đến được Thiên Yêu quật.
Giờ phút này, nhóm tu sĩ đã
: cảm nhận được bầu không
khí không thích hợp mà tạm thời dừng bước chân lại, ở
trong thành quan sát. Ai ngờ
_ tất cả lại nhìn thấy một màn
kinh khủng nhất bản thân từng chứng kiến từ lúc chào
: đời cho tới nay. Chỉ thấy trên
vòm trời trong suốt vốn
: không có yêu vân trải rộng, càng không có thần hình khổng lồ làm cho người ta sợ hãi, chỉ có một thiếu niên
' mặc ngân giáp tuyết phi,
chân đạp trên mình một con
' hung thú không có mắt, trong tay ôm lấy mỹ nhân, hướng xuống phía dưới để lộ ra một nụ cười hiền lành.
"Tu sĩ Nhân tộc đã xây thành
trì tới tận nơi này rồi?"
"Linh Hoàng có điểm không biết, đây đầu là chuyện xảy ra
sau khi ngài vào điện, Quật
chủ không thích quản chuyện
bên ngoài, hẳn là ngài cũng biết." Thần Phong Yêu Hoàng
cười mỉa đáp lại.
- Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cái đầu của nó bị người giãẫm lên, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
"Thiên Yêu quật chỉ có một
' Quật chủ." Thiếu niên mặc giáp bạc chậm rãi thu hồi nụ cười, thản nhiên nói: "Đó chính là bổn Hoàng."
Ít nhất là gã sẽ không sợ có
yêu ma khác vượt qua mình,
: cũng tuyệt đối sẽ không cho
rằng "Yêu ma" chính là cách
xưng hô đầy miệt thị.
Gã chính là yêu, Thiên Yêu Chỉ
Hoàng. Về phần vị ở trong điện kia,
: nó chỉ đơn giản là một con
chó trông cửa vận khí tốt do
: Nam Dương tông để lại mà thôi.
"Bản Hoàng đã đói lâu rồi."
': Gà hờ hững nói.
Nghe vậy, Thần Phong Yêu Hoàng vội vàng mở cái miệng rộng, với vô số chiếc răng sắc nhọn phủ kín khoang miệng. Đột nhiên, một cơn cuồng
phong tanh hôi thổi quét tới,
_ trực tiếp bao phủ tòa thành
trì bên dưới vào.
Hai con yêu vật chỉ nói vài câu đã trực tiếp ra tay hành động, nhưng đối với đám tu Sĩ bên dưới, hành động này lại như thiên tai giáng xuống : đầu mình. Ngay cả cường giả Hỗn Nguyên cảnh uy danh hiển ' hách, có được kinh nghiệm cực kỳ phong phú, từ lúc yêu ma xuất hiện, đã chạy trốn ra ngoài rồi, thì khi đối mặt với cuồng phong này, cũng chỉ có thể lộ ra gương mặt dữ tợn mà tràn đầy tuyệt vọng bị cuốn ngược trở về. Trong cổ họng bọn họ phát ra tiếng gào thét hung hãn, nhưng rơi vào cơn cuồng phong ấy, những tiếng gào thét kia lại hóa thành những âm thanh nức nở nghẹn ngào.
Huyết nhục trên người bọn
: họ bị xé rách thành từng sợi bay phất phơ, Đạo Anh tán loạn biến thành khí tức thiên địa, linh căn ngũ tạng trong
đó bị xoắn lại tạo thành dược
lực thuần túy, rồi bị cơn
' cuồng phong ấy cuốn vào trong miệng thiếu niên kia. Hỗn Nguyên cảnh còn như vậy, huống chỉ là những tu sĩ
còn lại?
Vào khoảnh khắc ấy, tình
cảnh của bọn họ cũng như một nắm cát bụi rơi vào dòng
sông chảy xiết, ngay cả bọt
: nước cũng không bật lên nổi
đã chìm ngập trong gió rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận