Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 894: Món Ngon Ở Phía Trước, Còn...

Chương 894: Món Ngon Ở Phía Trước, Còn... Chương 894: Món Ngon Ở Phía Trước, Còn...
"Chủ nhân, nên làm thế nào đầy?" Thẩm Nghi liếc nó như nhìn một thằng ngốc. Món ngon ở ' phía trước, còn cần nói nhảm sao? Ngay sau đó, hai bóng ' người đồng thời biến mất tại chõ. Soạt soạt - Chiếc áo bào đen cuộn lên, vuốt rồng bén nhọn dễ dàng xé rách thân thể của một con yêu ma Phản Hư tầng chín. Mặc dù không có Long Thương trong tay, nhưng sau Rắc! Phần lưng của con ngư yêu kia nổ tung! Xuyên qua
cái lỗ máu dọa người kia,
chiếc mũ trùm màu đen nhấc
: lên, để lộ ra một khuôn mặt tươi cười non nớt nhưng tàn nhẫn.
: Thanh âm tương tự như vậy
cũng vang vọng khắp bốn
. phía. So với sự tàn bạo của Kha Thập Tam, hiển nhiên là Thẩm Nghi ra tay ưu nhã hơn
nhiều. Thân hình nhẹ nhàng
bay bổng, Long Thương
: thăng tấp liên tục điểm ra.
Từng cái đầu giống như một đóa hoa đỏ thắm nở rộ trong
màn đêm, sáng đến chói mắt!
Được năm luồng Hồng Mông Tử Khí gia trì, lại bỏ ra đến
: mấy chục vạn năm thọ
nguyên chỉ để tu luyện toàn
: bộ ba thức linh pháp Thiên Diễn Tứ Cửu, Quy Khư Tiên Giáp và Thanh Long Toái Tinh Thương đến đại thành, hiện
giờ thực lực của Thẩm Nghỉ
đã lên một tầng cao hoàn
' toàn mới, khiến cho đám yêu ma thực lực cường hãn này, ngay cả cơ hội phát ra âm thanh cũng không có, đã bị cướp đi tính mạng rồi.
"Ôi..." Toàn thân Ô Tuấn phát
: lạnh, nó liên tiếp lui về phía
sem, đồng thời cũng bộc phát ra tỉnh huyết toàn thân, nâng
khí tức lên tới đỉnh phong.
: Nhưng rất nhanh, nó đã cảm
nhận được năm ngón tay đang chế ngự sau gáy mình.
Cũng chẳng biết từ lúc nào,
: làn da trắng nõn bên dưới ống tay áo bào màu đen của Thẩm Nghỉ, đã bị một phần áo giáp màu xám trắng bao
phủ. So với trước đó, Quy
Khư Tiên Giáp của hiện tại đã
' càng thêm ngưng thực, đã mang đến cảm giác của kim loại, không ngừng lóe lên ngân quang.
Giáp cổ tay kéo dài bao trùm
_ toàn bộ bàn tay, đầu ngón
: tay sắc bén, giống như móng
vuốt nhọn hoắt của hung thú.
Rắc rắc. Dù Ô Tuấn đã nỗ lực
hết sức để phòng bị, nhưng
năm ngón tay ấy vẫn dễ dàng đâm vào xương sọ của nó
: giống như đâm thủng một
miếng đậu hũ mềm nhũn,
_ yếu Ớt. "Grào!" Ô Tuấn xoay người nhìn lại, thiếu chút nữa đã bị
' năm ngón tay kia xé nát đầu,
nhưng đột nhiên nó phát
' hiện vẻ mặt của thanh niên mặc áo đen đằng sau kia vẫn không chút gợn sóng. Nó hốt hoảng bật ra tiếng nói bén nhọn mang theo nỗi sợ hãi
ngập tràn: "Ngươi là người
phương nào? Ta là đại tướng
dưới trướng Thất Long Tôn!" Nó nghĩ mãi mà không rõ,
làm sao lại có người dám
phục kích mình ở chỗ này? Nếu là người của Huyền Nhạc
: thành, chằng lẽ bọn họ
không sợ Long Cung bình
định ba trăm tòa thành trì này sao?
Nếu là thế lực khác, tại sao đối phương lại không nói một lời, ngay cả ân oán nhân quả ' cũng không nói rõ đã ra tay
muốn đẩy nó vào chỗ chết
rồi?
Nhưng ngay tại khoảnh khắc nó ngoái đầu nhìn lại, sau _ lưng chợt truyền đến từng tia : hàn ý lạnh băng. Ô Tuấn lại một lần nữa vội vàng quay
đầu, nhưng lúc ấy, trong mắt nó chỉ còn lại duy nhất một thanh Long Thương đang hung hãn rít gào.
Phập —— Mũi thương đâm
- chính xác vào cổ họng Ô Tuấn, trực tiếp ngăn chặn lời
nói còn lại của nó. Thẩm Nghi thuận tay rút trường thương
ra, đưa mắt nhìn sang bên
ch Kha Thập Tam cũng trùng hợp xé nát thân thể của con yêu ma cuối cùng, trong miệng chửi bậy một tiếng:
"Đại tướng dưới trướng có
tác dụng quái gì, ta còn là
bản tôn của Long Tôn đây." Nhìn thân thể tán loạn đầy
đất, Thẩm Nghi hơi nhíu mày,
sau đó thản nhiên nói:
"Ngươi phụ trách ghép chúng lại cho ta."
Không biết thứ này học được
- thói quen xấu, chà đạp bảo vật ở nơi nào?
"Cần tuân pháp chỉ của chủ nhân... lần sau ta sẽ chú ý." Kha Thập Tam cười ngượng ' ngập, khẽ vò vò đầu.
Thẩm Nghi tiện tay vung lên,
trực tiếp hút toàn bộ mùi
máu tanh tràn ngập tiểu viện vào trong cơ thể, nhưng không thu hồi đại trận, ngược - lại hãn dứt khoát khoanh chân ngồi xuống đất, bắt đầu ngưng tụ Trấn Thạch. - Đúng vào lúc này, ở chỗ sâu bên trong phủ thành chủ, người trung niên có vẻ mặt
- tiều tụy kia đang lãng lặng
nằm trên giường, tựa như
: ông ấy vừa cảm nhận được điều gì, nhưng nói thật là tối nay ông ấy quá say, lại bị phong bế tu vi.
"Không cảm nhận được...
' Cũng là chuyện rất bình thường nhỉ?" Doãn Khải Dao nhìn chằm chằm lên nóc nhà, rồi lập tức nhắm mắt lại.
Nếu đây là một giấc mộng,
' không bằng cứ mặc kệ cho
: xong, hai mặt nhằm lại,
chẳng thèm để ý đến hồng
thủy ngập trời.
__ [ Giết chết Kim Văn Quy Yêu
cảnh giới Phản Hư, tổng thọ 216 ngàn năm, thọ nguyên còn thừa 98 ngàn năm, hấp thu xong ] Tục ngữ có nói ngàn năm vương bát vạn năm quy”, tuy đã là sinh linh có tu vi, nên loại thường thức này cũng không còn rõ ràng như vậy ' nữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra tuổi thọ của tộc này hơi cao hơn một chút so với những loài yêu ma khác, đã sắp đuổi kịp vị Long Tôn kia rồi.
Thẩm Nghi thoáng sửa sang lại đống thi thể kia một chút, tổng cộng có mười chín con yêu ma, bao gồm tám con
Kim Văn Quy. Một chút chờ mong xet qua trong đôi mặt hăn. Dường như ngay tại thời khắc nguy cấp chuẩn bị phải đối đầu với đại địch như vậy, đúng là bên cạnh hắn đang thiếu một số người có thể dùng được.
Tám con Kim Văn Quy, có thể ' biến thành đòn bầy khiến cho thực lực của hắn đột phá lên
một chút hay không?
Ý niệm tới đây, Thẩm Nghỉ lập tức nhìn về phía bảng giao diện. [ Thọ nguyên của yêu ma
còn thừa: 1 triệu 221 ngàn năm. Có thể ngưng luyện } Tuổi thọ mênh mông đã vượt
: quá một triệu năm, chỉ nhìn
một cái cũng cảm thấy con số
: này hơi có phần khủng bố rồi, nhưng đáng tiếc, Thẩm Nghi lại có cảm giác xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch. Hiện
giờ trên tay hắn đang có
không ít Trấn Thạch có thể sử
' dụng được, ngoại trừ mấy con Kim Văn Quy Yêu có huyết mạch giống nhau, hôm nay hắn đã thu hoạch được thêm mười hai con khác, lại
cộng với hai tên hộ vệ Long
Tôn lúc trước còn chưa dùng
: đến, là mười bốn bức Trấn
Thạch rồi.
Mà tương ứng với mười bốn
bức Trấn Trạch này, khoảng thọ nguyên của yêu ma cần CÓ là bao nhiêu, thật khó có thể ước lượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận