Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 790: Lại Có Thứ Không Thức Thời ...

Chương 790: Lại Có Thứ Không Thức Thời ... Chương 790: Lại Có Thứ Không Thức Thời ...
Rõ ràng là khi nghe được câu
: nói này của nàng, nhóm dân
chúng trong thổ thành kia
: vừa thoáng giật mình tại chỗ, nhưng bọn họ cũng không biểu hiện ra vẻ vui sướng gì.
Sau một hồi yên tĩnh, rốt cuộc
cũng có tu sĩ chậm rãi đi ra,
' tới trước mặt cô nương nọ, hèn mọn hành lễ hỏi: "Xin hỏi tiên bối từ đâu mà đến?" "Không môn không phái, một
tán tu." Bảo Hoa tiên tử nhìn
thấy cuối cùng cũng có người
: phản ứng lại mình, mới lập
tức vỗ vỗ ngực, cười nói: "Đương nhiên, nấu ngươi gọi
một tiếng Bích Thúy nữ hiệp
cũng không phải là không được." Nhưng nàng thực sự không
' ngờ, ngay khi lời này vừa nói
ra, sắc mặt của tu sĩ đối diện
: và đám người đang quan sát từ phía thổ thành kia, đều lập tức biến thành một mảnh trắng bệch.
"Nữ hiệp à, hay là ngài hãy ổi
' nhanh đi, nơi này không có chuyện gì cần ngài hỗ trợ đâu." Tu sĩ nọ liên tục khoát tay, bày ra bộ dáng muốn né tránh mà không kịp.
"Hắc!" Làm sao Bảo Hoa tiên
- tử có thể tưởng tượng được,
ngay lần đầu tiên nàng đi hành hiệp trượng nghĩa lại
gặp phải loại đãi ngộ như vậy? Nàng vội vàng túm lấy
đối phương, nghiêm túc hỏi:
"Ngươi cứ nói rõ ràng ra đi,
: nơi này không có chuyện gì mà ta không quản được." "Nhìn thấy vị này không? Có
: hắn ở đây, các ngươi sợ cái
gì?" Nói xong, Bảo Hoa tiên
tử lại thuận tay lại vỗ vỗ bả vai Thẩm Nghi, đồng thời thấp giọng truyền âm với hắn: "Không tệ không tệ, hành động của ngươi đã gia
tăng thể diện cho ta rồi đấy."
"Ta... Ta..." Tu sĩ kia hướng
ánh mắt kính sợ nhìn về phía Thẩm Nghỉ, chỉ dựa vào hành
động vừa rồi của hắn, bọn họ
đã có thể suy đoán được thực lực của người trẻ tuổi mặc áo đen này mạnh đến mức nào
- rồi. Sau đó, gã thở dài thườn
thượt một cái, tựa như đã
: cam chịu số phận: "Thật ra văn bối cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng có một đám Thủy tộc đột
' nhiên xuất hiện ở nơi đây, mà
đến tận ngày hôm nay bảo
' chủ vẫn không phái người đến quản, tựa như đã ngầm thừa nhận rồi..." "Tên Tiêu Viễn Lâm này thực
sự muốn làm ta tức chết hay
sao?" Bảo Hoa tiên tử lại
: đùng đùng nổi giận, bộ ngực
phập phồng không ngừng. Nếu nàng nhớ không lầm thì
lúc trước khi đối phương cưới
Sư muội, nàng còn tự mình
đưa quà tặng qua bên đó, chúc phúc cho hai người bọn
họ.
: Dù đối phương gặp phải địch nhân quá mạnh, không thể đánh lại, cần nghĩ biện pháp, thì chẳng lẽ nhắn nhủ nàng
' một câu cũng không làm
được hay sao?
Mắt thấy vị nữ hiệp Bích Thúy này vừa trực tiếp gọi thẳng tên của bảo chủ ra, đột nhiên trong mắt vị tu sĩ vừa nãy đã
có thêm vài phần hào quang
khác lạ. Chỉ với hành động
: này thôi, gã cũng hiểu dù đối
phương có là tán tu thật thì cũng thuộc loại tán tu có thực
lực không kém.
Chẳng lẽ nơi này lại thực sự có hy vọng rồi?
"Mời nữ hiệp tiến vào." Gã vội
: vàng đưa tay chào đón đối phương. "Đừng khách khí, việc hôm
_ nay cứ để ta tới quản." Đối
mặt với ánh mắt đầy thấp
' thỏm của mọi người trong thành, Bảo Hoa tiên tử lập tức ngẩng đầu bước về phía trước.
Trương gia nhìn theo bóng
_ dáng nàng mà sắc mặt phát
: khổ. Mãi tới tận bây giờ, ngay
cả chuyện gì đã xảy ra nàng cũng không biết, thế mà cũng
dám dang tay ra ôm đồm mọi
: chuyện, rốt cuộc là lực lượng
từ đâu tới chứ? Nghĩ tới đây, lão lại lãng yên
nhìn về phía Thẩm tiền bối...
Mà nàng nói cũng đúng, bên
: cạnh có một vị Sát Thần như vậy, đổi lại là ai cũng cảm thấy sức lực tràn đầy.
' Nghe được lời hứa hẹn như
Vậy, trong thành lập tức vang
' lên một mảnh ồn ào, bọn họ chỉ hận không thể trực tiếp khiêng Bảo Hoa tiên tử lên, mang theo nàng đi vào.
Mà dường như nàng cũng
_ cực kỳ hưởng thụ loại cảm
: giác này, dù hơi có phần mất
tự nhiên, vươn tay thoáng sửa sang lại cây bội kiếm bên
hông một chút, nhưng lại nhanh chóng bày ra mấy : phần khí thế, chắp tay chào hỏi mọi người xung quanh. Thẩm Nghi đang yên tĩnh, ' đưa mắt chăm chú nhìn ra bờ biển. Thật hiển nhiên, tiếng hò hét vang dội như thế đã làm một vài thứ dưới nước kia chú ý tới rồi. Không bao lầu sau, một bóng : người chậm rãi đi ra. Lại là một con yêu ma xấu xí trên đầu mọc sừng, giống cá mà không phải cá. Nó dùng đôi - tròng mắt hờ hững đảo qua tòa thổ thành trước mặt, hung hãn nói: "Các ngươi : đang vui sướng cái gì? Nói ra để ta cùng chung vui đi." Giọng nói khàn khàn ấy lập tức vang lên xung quanh thổ thành, khiến bốn phía trực tiếp chìm vào yên tĩnh. "Chậc." Bảo Hoa tiên tử đang chắp tay chào hỏi mọi người, sắc mặt lập tức khựng lại, có vẻ như nàng cực kỳ bất mãn với kẻ vừa lên tiếng cắt ngang mình kia. Ánh mắt có phần giận dữ lập tức nhìn về : phía bờ sông. Khi thấy rõ khí tức trên người đối phương, nàng lại cảm thấy có phần đau đầu, khẽ buông tay xuống. Phản Hư tầng ba hả...
Trước khi đến đây, nàng còn
- cất lời thề son sắt cam đoan với Tiểu Thẩm rằng địch nhân trong nhiệm vụ này tuyệt đối sẽ không vượt quá phạm trù
năng lực của hắn, ai ngờ vừa
mới đến đây, đã bị vả mặt rồi? Từ khi nào tin tức của Bảo Hoa tông lại trở nên lạc hậu như vậy?
Chẳng lẽ lần này lại muốn tự
_ nàng ra tay động thủ...
: Nhưng nếu vì vậy mà Đạo
Cung của nàng bị tiết lộ ra ngoài, còn bị người khác
đoán được, thì chuyến đi chơi
này coi như đã kết thúc luôn rồi.
Ngay lúc nàng còn đang do
- dự, con yêu ma Thuỷ tộc kia lại lấy ra một miếng ngọc giản bắt đầu đưa tin: "Lại có thứ không thức thời xen vào
việc của người khác..."
Lời này vừa nói ra, đám người thổ thành vừa rồi còn hò hét vui mừng một mảnh, giờ phút này lại giống như mới hồi tưởng về một chuyện cực
kỳ đáng sợ gì đó, khiến tất cả
đầu vội vàng lảo đảo lui về phía sau.
Nhưng tiếng nói kia lại đột nhiên im bặt. Chỉ thấy một
': bóng người mang theo ngọn
lửa vàng nhanh như cắt nhảy lên không trung, năm ngón
tay thon dài khép lại thành
chưởng, ngang nhiên khắc
: lên mặt nó. "A?" Bảo Hoa tiên tử còn đang xoắn xuýt không biết có nên
: động thủ hay không, hoặc là
nên động thủ như thế nào sẽ
' giảm nguy cơ bị bại lộ xuống tầng thấp nhất, lại không ngờ tiểu tu sĩ Phản Hư tầng hai kia đã xông lên, thậm chí ngay cả Đạo Cung cũng chưa
tế ra, đã dứt khoát hành
động rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận