Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 822: Chỉ Cần Mạng Vẫn Còn Thì C...

Chương 822: Chỉ Cần Mạng Vẫn Còn Thì C... Chương 822: Chỉ Cần Mạng Vẫn Còn Thì C...
"Để ta giới thiệu cho ngươi
: một chút." Lý Huyền Khánh
đưa tay cầm lấy tập danh
: sách, chậm rãi mở ra: "Bốn nhà này đầu có Bạch Ngọc Kinh trấn giữ, địch ý với ngươi cũng là nhỏ nhất."
"Địch ý?" Thẩm Nghỉ nghiêng
' mắt nhìn lại. "Đương nhiên là sẽ có địch ý, dù sao những gia tộc phụ thuộc này vốn từng được cự
phách Hợp Đạo cảnh phù hộ,
. nhưng hiện giờ chỉ còn lại
: chúng ta, vậy mà hiếu kính lại
không ít."
Lý Huyền Khánh tiếp tục lật
xuống dưới, trong mắt toát ra
một chút cô đơn: "Chỉ còn lại một trăm tám mươi hai nhà
thôi."
: Nhìn ra được, trong mười vạn năm này, những gia tộc phụ thuộc vào Nam Dương tông sống cũng không quá tốt.
"Ít nhất cũng phải trấn thủ
tình hình trước mặt, tránh để bọn họ phản loạn, chờ tới ba tháng sau, Minh tông mới chính thức tổ chức đại hội Thất Tử. Đây là Minh tông
đang làm khó ngươi, nhưng
chúng ta cũng không có biện
: pháp nào khác." Lý Huyền
Khánh đóng danh sách lại.
"Trấn thủ thế nào giờ?" Thẩm
Nghỉ hơi nhíu mày hỏi lại. "Ngươi đã từng đi theo chấp
: Sự Thanh Nguyệt tông ra
ngoài rồi thì hẳn phải biết,
: mỗi khi gặp phải phiền phức gì những gia tộc phụ thuộc này đầu sẽ báo tin cho Tiên tông."
"Cho nên trấn thủ chỉ đơn
giản là giải quyết phiền phức thay bọn họ... Hoặc là giải quyết bọn họ." Nói tới đây, vẻ mặt Lý Huyền Khánh lại có thêm vài phần hờ hững.
Tiên tông vốn tuân theo sát
: phạt chi đạo. Trấn thủ Nam
Hồng cũng được, giết gà dọa khỉ cũng được, tất cả đều có
thể chỉ cần làm theo tâm ý
của mình. "Hẳn là sẽ không quá nhiều : chứ?" Thẩm Nghi khẽ thở dài một hơi. Phải biết rằng, hiện tại hắn chỉ có một mình... Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi rời khỏi Tổ Sư điện. Cũng chẳng ' biết từ lúc nào đã có một đám người đứng đầy bên ngoài. Đại Càn, Hứa gia, Ngô Đồng sơn, Dư thị, Trần gia... "Chúc mừng Tông chủ!" Nghe thanh âm quanh quẩn bên tai, sắc mặt Thẩm Nghỉ lại càng thêm bình tính. Cũng không biết từ lúc nào, những
: người hắn cần phải che chở
đã càng ngày càng nhiều rồi. Từng khuôn mặt quen thuộc lướt qua trong tầm mắt, Khương Thu Lan yên lặng
: đứng trong đám người, khẽ
cắn đôi môi đỏ, dùng ánh
' mắt đầy ngưỡng vọng nhìn
lên ngọn núi cao của nàng.
Dường như đây cũng không
phải vấn đề gì quá lớn.
Thẩm Nghi khẽ xua tay, để cho đám người ấy tản đi, rồi
lập tức mở cửa tông môn ra,
' nghênh đón mấy chấp sự
đang ở trên tấm phù điêu Nam Dương ngoài kia tiến
vào.
Sắc mặt Liễu Thiến Vân có phần cổ quái đang đi đằng trước, đầu tiên nàng cung kính cúi đầu hô một tiếng
' Thẩm tông chủ, rồi vô cùng
nghiêm túc đưa đống sổ sách
' gần như còn cao hơn cả nàng ra.
Rắc rắc.
Thẩm Nghỉ dùng sức siết chặt
. năm ngón tay, hắn quay đầu
liếc mắt nhìn Huyền Khánh
vừa một lần nữa chìm vào nhập định, trong mắt hiện lên
mấy phần khí tức nguy hiểm.
Ông nội nhà ngươi! "Thẩm tông chủ, lần này..."
: Liễu Thiến Vân giao một đống
sổ sách kia tới, vẻ mặt có chút
: phức tạp nói. Thật hiển nhiên, lần này Nam Hồng Thất Tử chơi thật rồi.
Đây là đại sự có liên quan đến
vị trí tông chủ Nam Dương
' Bảo Địa, tuyệt đối không phải một câu có giao tình riêng hoặc là vin vào một cái cớ gì khác là có thể qua loa giải thích được.
Nếu bọn họ lại tiếp tục vươn
: tay viện trợ, thì lần này, ngay
cả phụ thân của nàng cũng có khả năng dẫn lửa thiêu
thân Bởi một lẽ đơn giản, nếu tự : tiện can thiệp vào quá trình truyền thừa vị trí Tông chủ thì : ngay cả tu sĩ Bạch Ngọc Kinh cũng phải chết! "Ta hiểu." Thẩm Nghỉ gật đầu, : nhẹ giọng nói: "Làm phiền chư vị Thanh Nguyệt tông hỗ . trợ." Hắn chỉ không giỏi giao tiếp với người khác nhưng trong lòng lại hiểu rõ ràng. Có thể nói là từ sau khi rời khỏi Nam . Dương tông, hắn đã nhận : không ít ân huệ của Thanh Nguyệt tông và Huyền Khánh tiền bối. "Đa tạ tông chủ thông cảm." Liễu Thiến Vân mím môi lại lập tức cười nói: "Nhưng từ : trước đó chúng ta đã nói, nên chuyện phái người tới đây giảng pháp vẫn sẽ được cố định... Còn chuyện này nữa, ngài cất kỹ đi, đây là ý của phụ thân ta." "Người nói, nếu bản thân quá mệt mỏi, chớ có gắng gượng chống đỡ. Chỉ cần mạng vẫn còn thì cái gì cũng sẽ có." Trong lúc nói chuyện, Liễu Thiến Vân đã lặng lẽ nhét một phong pháp chỉ vào ống tay áo của Thẩm Nghị, sau đó dùng sức chắp tay nói: "Thẩm tông chủ, chúng ta cáo từ!" Nàng nói xong đã xoay người : dân theo một đám chấp sự Thanh Nguyệt tông rời khỏi : Nam Dương Bảo Địa. Thẩm Nghi trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi đi về phía Tổ ' Sư điện: "Thanh Nguyệt tông chủ là nữ nhân?" Lý Huyền Khánh nghi hoặc ngước mắt lên hỏi: "Làm sao ngươi biết? Ngươi biết Cơ sư _ thúc hả?" "Vậy thì không sao cả." Thẩm Nghi lắc đầu, sau đó cất kỹ phong pháp chỉ kia. Hắn chỉ có chút tò mò, vì sao
trên thế gian này lại có người
ban phát thiện ý vô duyên vô
: cỚ VỚI mình như vậy, không ngờ vẫn phải dựa vào mối quan hệ của Huyền Khánh tiên bối.
"Ách." Lý Huyền Khánh thu
' hồi ánh mắt, gã luôn có cảm giác dường như tông chủ đã hiểu lầm cái gì rồi. Vị Cơ sư thúc kia vốn nổi
danh là lạnh nhạt, đừng nói
_ tới chuyện xuất thủ tương trợ
: Nam Dương tông, ngay cả khi
Huyền Khánh gã chết ngay trước mặt đối phương, vị sư
thúc này cũng chưa chắc sẽ xuất thủ.
Sở dĩ gã vẫn luôn khách khí
: với nàng, cũng không phải vì mối quan hệ giữa cả hai đặc biệt tốt, chỉ đơn thuần vì khi còn bé, gã từng bị Cơ sư thúc
đánh vào mông, mới sinh ra
bóng ma trong lòng thôi. Nội môn đại điện của Nam Dương tông.
Lý Thanh Phong cẩn thận lật
: xem đống sổ sách trên bàn,
sau đó lại lấy ra một tập danh sách mạ vàng khảm ngọc, lần
lượt đối chiếu cả hai.
Theo thời gian trôi qua, trên trán gã bắt đầu chảy xuống
': một đống mồ hôi hột: "Đây...
Đây đầu là gia tộc phụ thuộc
: Nam Dương tông ư? Không phải là muốn làm phản chứ?" Có hơn phân nửa trong số
182 nhà này, chỉ tùy tiện lôi ra
một nhà cũng có cường giả
Phản Hư tầng sáu trở lên tọa trấn, bọn họ chỉ cần phất tay một cái là có thể diệt môn Nam Dương tông này rồi.
"Làm việc của ngươi đi."
. Thấm Nghỉ đang ngồi bên
: cạnh gã, cũng lật xem số
sách.
Vào thời điểm này, ở bên
: ngoài đại điện, một đám cao
thủ Phản Hư Cảnh của Trần gia, bao gồm cả Dư Tổ, chỉ
: cần là người đã đạt đến tầng
ba trở lên, đều được nhận áo
: bào chấp sự Nam Dương.
Đáng tiếc ... con số này vẫn còn quá ít, tổng cộng lại cũng
chỉ được mười hai - mười ba
người mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận