Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 948: Đạo Tâm Không Thể Phái!

Chương 948: Đạo Tâm Không Thể Phái! Chương 948: Đạo Tâm Không Thể Phái!
Từ sau khi rời khỏi Nam ': Dương Bảo Địa, Thẩm Nghỉ chợt phát hiện hắn vẫn chưa : được tử tế nghỉ ngơi một lần nào. Hắn đưa mắt nhìn quanh ': bốn phía, sau đó lập tức cất bước đi đến chỗ lão nhân kia, ' dứt khoát ngồi xuống trước mặt đối phương. Thẩm Nghỉ rất muốn biết, có phải luồng "Tàn hồn" do đối phương lưu lại này chỉ đơn thuần là thứ được cụ thể hóa : thành hình tượng từ rất nhiều công pháp hay không? Và bên trong có lưu lại những món di sản nào khác cho ' Huyền Khánh tiền bối hay không? Ý niệm tới đây, hắn vô thức : đánh giá bóng người trước mặt.
"Huyền Khánh..." Lão nhân ấy vẫn không ngừng lặp đi lặp lại những lời nói lúc trước,
- nhưng trong khoảnh khắc đôi
mắt hai người trực tiếp đối
' diện với nhau, đột nhiên lời nói kia lại thoáng ngưng đọng lại một lát.
"Lão tặc!"
Chỉ một thoáng khác thường : trong nháy mắt ấy thôi, Thẩm Nghi đã theo bản năng muốn lao về phía sau rồi! Ngay lập tức, Hồng Mông Tử
: Khí hơi có vẻ mỏng manh
cùng với Quy Khư Tiên Giáp
: đã được gia trì lên trên thân thể, thậm chí cả thanh Long Thương kia cũng lặng lễ rơi vào trong lòng bàn tay hắn
rồi. Chỉ trong nháy mắt, tiếng
Long ngâm đã nổ vang ngay
' giữa màn sương trắng!
Nhưng Thẩm Nghi lại có
cảm giác thế trận có thể chém giết ngư yêu Bạch Ngọc
Kinh này của hắn, đang vô lực
_ rơi vào trong đôi mắt đục
: ngầu của vị lão nhân kia, và
không cần biết hắn thúc giục Long Dược Thiên Tẫn như thế
nào hay thần hình vội vàng
lướt đi bao xa, đôi mắt ấy vẫn luôn luôn ở gần trong gang tấc, thậm chí còn càng ngày càng gần, mãi cho đến lúc khi hoàn toàn nuốt lấy toàn bộ thân thể Thẩm Nghi mới thôi.
Từ khi xuyên qua đến bây
giờ, Thẩm Nghi chưa bao giờ được trải nghiệm loại cảm giác bất lực như vậy, đừng
nói là nghĩ ra đối sách gì,
. ngay cả thần trí cũng dần dần
trở nên mê man, mờ tối.
Có cảm giác cả người đang bị bao vây bên trong một vũng bùn nhão, thậm chí những thứ vật chất không biết là kia còn đang chậm rãi : phong bế tai mũi miệng của hắn.
Đây chính là thủ đoạn của cự phách Hợp Đạo Cảnh?
_ Dù đối phương đã chết ròng rã mười vạn năm rồi?
Mãi cho đến khi một giọng nói quen thuộc lọt vào màng nhĩ, khiến đầu óc vốn đang mơ mơ màng màng của
Thẩm Nghỉ đột ngột tỉnh táo lại.

"Huyền Khánh, ngươi tới rồi?
Vào đi."
__ Nghe được lời ấy, Thẩm
Nghi chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy trước mặt mình là Tổ Sư điện quen thuộc, nhưng đang ở trong bóng đêm, có vẻ hơi _ lờ mờ. Hai chân của hắn không chịu khống chế, trực tiếp ' bước vào, đi đến trước mặt bức tượng Tổ Sư kia, sau đó cung kính hành lễ, trong miệng còn bật ra một thanh âm vốn không thuộc về mình. "Đồ nhi phải đi rồi, lần này tới thỉnh an sư tôn." Thẩm Nghi trơ mắt nhìn hai tay mình nầng lên, trong lòng chợt xác định được tình huống trước mắt vốn không - phải là chuyển thế đoạt xá như trong tưởng tượng. Bởi vì bộ thân thể này rõ ràng là của người khác... Ưm, đại khái là của Huyền Khánh.
Khi phải đối mặt với thủ đoạn do tu sĩ Hợp Đạo cảnh lưu lại, Thẩm Nghỉ thật sự
' không có biện pháp gì để ứng
phó hay kháng cự cả, hắn
' cũng chỉ có thể yên lặng quan sát mà thôi.
Chỉ thấy một luồng linh quang chợt lóe phía trên bức
tượng Tổ Sư, rồi bỗng nhiên
có một bóng người đi ra, giơ
: tay xoa xoa đỉnh đầu Thẩm
Nghi, nhưng vừa đưa đến một nửa lại thu về, chợt phát
ra tiếng cười đầy bất đắc dĩ:
"Ngươi đã cao như vậy rồi." Nhìn khuôn mặt quen thuộc
: kia cũng biết đối phương
chính là vị lão nhân vẫn một
: mực ngồi ngay ngắn bên trong Tàng Pháp các.
"Định đi thật sao? Không cần sư phụ, cũng không cần Hợp Đạo Bảo Địa nữa?" Rõ ' ràng là lão nhân ấy đang
cười, nhưng không hiểu sao lại lộ ra một chút chua xót.
Thẩm Nghi lại bị ép phải hé miệng, cũng cười nói: "Hợp . Đạo Bảo Địa cứ để lại cho các - sư huynh đệ khác đi, Huyền Khánh sẽ tự tìm một con
đường khác để đi, sư phụ vĩnh viễn là sư phụ, đợi đến khi Huyền Khánh lên Thiên Đình, còn phải mời ngài đi lên hưởng phúc." Lão nhân trầm mặc thật lâu, mới ngẩng đầu lên nói: "Ta ' không cho rằng ngươi là loại người bị tình cảm vây khốn." "Không phải." Thẩm Nghỉ lắc đầu, thản nhiên nói: "Nhưng không một ai có thể không nể mặt Huyền Khánh. Hắn không cho, ta sẽ tự mình đi lấy, đến cuối cùng ta vẫn có - thể lấy được mà thôi. Hắn là sư phụ cũng rõ, Huyền Khánh chưa bao giờ thua." __ "Chẳng lẽ thể diện còn quan trọng hơn cả sư phụ à?" Ông lão nọ nuốt một ngụm nước ' bọt, chậm rãi quay người sang chỗ khác.
"Nếu có người muốn làm nhục ngài, Huyền Khánh cũng sẽ làm như thế, dù đạp
_ phá Thiên Môn cũng có thể...
Có lẽ hai từ thể diện này
' nghe có hơi trẻ con, vậy đổi cách nói, đây là đạo tâm, đạo tâm không thể phá."
Thẩm Nghi thoáng lui về
phía sau hai bước, vén vạt áo lên, sau đó không nhanh : không chậm quỳ hai đầu gối xuống đất: "Rời khỏi Hồng Trạch, Huyền Khánh vẫn là thiên kiêu, ngài nhất định phải chờ ta trở về, sau đó tận mắt nhìn thấy bọn họ cúi đầu xưng thần."
"Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng : chưa?" Lão nhân kia khẽ thở dài, giọng nói có chút khàn
khàn. _ "Đã tính toán xong xuôi, không một kẽ hở." Thẩm ' Nghi khẽ nhếch khóe môi, để lộ ra một nụ cười tự tin. "Vậy được." Lão nhân xoay người lại, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: "Lần này, ta sẽ không xen vào : chuyện của ngươi nữa, dù ngày sau ngươi sinh tử đạo tiêu hay thành tiên làm tổ, đều không có liên quan gì với : Nam Dương. Ta là tông chủ, không thể vì một mình ngươi mà coi sinh linh trong Bảo Địa này như trò đùa được." _— Dứt lời, lão gật gật đầu nói: "Hãy đi đi." Trong chốc lát, thị giác của : Thẩm Nghi lại đột ngột phát sinh thay đổi, tựa như thoáng ' cái hắn đã biến từ Huyền Khánh thành vị lão nhân kia rồi. Lão đang lặng lẽ nhìn theo bóng dáng người thanh niên ngạo nghễ kia đứng lên từ dưới mặt đất, cũng lặng lẽ _ lắng nghe đối phương để lại : một câu nói: "Ngài nhất định phải làm như không biết... Không cần dõi theo, không cần nghe ngóng, chỉ cần chờ ta trở về là được. Ngài là sư phụ, ngài phải có chút lòng tin với ta chứ? Bởi vì từ trước : đến giờ, ta vân chưa từng thua”
Dứt lời, Huyền Khánh xoay người đi ra bên ngoài Tổ Sư điện, thân hình nhanh chóng
biến mất trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận