Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1031: Nghiệt Súc, Ngươi Trốn Đi...

Chương 1031: Nghiệt Súc, Ngươi Trốn Đi... Chương 1031: Nghiệt Súc, Ngươi Trốn Đi...
Suy nghĩ tới đó, chư vị tu sĩ lại
: lặng lẽ nhìn về phía chân trời,
nhưng đồng thời trong lúc
xuất thủ lại càng thêm hung lệ!
Không cần biết đám kia đang ở đâu cũng chắc chắn là không ở chỗ này, nếu không ' chúng đã sớm đi ra rồi, chỉ
cần động tác của bọn họ đủ nhanh, biến hành động này thành việc đã rồi thì ngay cả đám Thanh Phượng ấy cũng không dám đến Bàn Sơn Tông giương oai. Đừng quên, chuyện này là Vô Lượng Đạo Hoàng tông đích thân phân phó xuống. Phịch! Phịch! PhịchI Từng con U Mãng to lớn vô
cùng bị tu sĩ Bàn Sơn Tông vô
tình ôm lấy cái đuôi, hung
: hãng lôi ra ngoài, sau đó tàn nhẫn xoay tròn vài cái, đập lên trên Hắc Thạch Cổ Mộc, khiến huyết khí văng đi khắp
nơil
Diễm Sùng Chướng cũng dự cảm được điều không ổn, nhưng càng như vậy động tác trên tay lại càng thêm dọa người. Chỉ thấy bên trong toà
Xích Minh đại thành thứ hai ở
phía chân trời hiện ra một
: vùng Tử Khí, ngay sau đó,
trên hai tay gã được bao phủ bởi một tầng lân giáp màu
bạc, mười ngón tay trên song chưởng hung hãn đâm sâu
[ d o c f u L L . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í ]
vào trong cổ mộc.
__ Ởtrước mặt gốc đại thụ đen kịt che khuất bầu trời kia, thân hình của gã chỉ như một con kiến hôi nhỏ bé. Nhưng
trong nháy mắt khi hai tay gã
rung lên, không ngừng mảng
màu đen ấy lại bị gã chậm rãi xé rách ra, âm thanh răng rắc răng rắc không ngừng truyền đến.
"Có chút biến thái rồi." Mí
mặät Bạch Vu khẽ giật giật.
Có lẽ do Nam Hồng Thất Tử vẫn luôn nhẫn nhịn, dẫn đến
tông môn quá nghèo, còn
: phải dựa vào những thế lực
phụ thuộc bên ngoài cung phụng hiếu kính, cuối cùng
: mới không đủ sức gánh vác
toàn bộ đám thiên tài địa bảo
: cần thiết cho mỗi pháp môn. Bởi vậy đám Đạo Tử bọn họ chỉ có thể cố gắng tiến thêm một bước tại giai đoạn Tiên
thành và Đạo Binh mà thôi.
Trong khi ấy, nhóm tu sĩ ở bên ngoài này đã cưỡng ép dùng bảo vật, mở ra lối đi riêng, còn thu được thực lực đề thăng khiến người ta líu
lưỡi.
Ví dụ như Bàn Sơn Tông Đạo
Tử này, tòa thành thứ ba của đối phương không thể nối
tiếp phẩm chất Tử Khí, nó chỉ
là một kiện Thanh Loan Tiên
Binh, nhưng dựa vào thân tu vi Thối Thể Pháp không tầm
: thường này, nó lại mang đến
cho Bạch Vu một loại cảm
- giác đối phương hoàn toàn không thua kém Tô Hồng Tụ.
Bỏ qua không nói chuyện _ đến Diêm Sùng Chướng nữa, dưới sự gia trì của Linh Khu ' Pháp, những tu sĩ Bạch Ngọc
Kinh của Bàn Sơn Tông kia, dù cảnh giới ngang nhau, nhưng rõ ràng là ai nấy đầu mạnh hơn một bậc so với những vị đệ tử thân truyền của trưởng lão Nam Hồng Thất Tử.
"Đừng phân tâm, sắp ra rồi." Ngụy Nguyên Châu vẫn giữ nguyên vẻ mặt tỉnh táo, gã nhẹ giọng nhắc nhở Bạch Vu một câu.
Chẳng biết từ lúc nào trong lòng bàn tay đã có thêm một thanh vũ khí thon dài, giống như thần binh lợi khí, nhưng vì tạo hình quá mức hoa mỹ
: mới khiến nó nhìn rất giống một loại đồ trang trí hay cúng ' tế nào đó.
Sau khi gã nhẹ nhàng vung cây vũ nhận nọ lên, đám mây trắng đầy trời trực tiếp sôi
trào cuồn cuộn, hóa thành
. một con sư tử trắng hung
: hãn cao đến mấy trăm trượng
uy nghiêm giữa màn trời trong xanh. Con sư tử ấy
chậm rãi tiến lên một bước,
: hướng đôi mắt kinh người
của nó nhìn chằm chằm vào Diễm Sùng Chướng.
Trong phút chốc, theo một
_ tiếng rít gào của Diêm Đạo Tử vang lên: "Nghiệt súc, ngươi trốn đi đâu rồi!"
__ Thiếu chủ U Mãng tộc vốn
có kích thước nhỏ hơn những
con măng xà khác một vòng cuối cùng cũng nhảy ra, nhìn giống như Giao Long xông thẳng lên trời.
Theo sự xuất hiện của nó,
. những cường giả U Mãng
: nhất tộc ẩn nấp đã lâu trong
cổ thụ rốt cuộc cũng không kiêm chế được, đồng thời
xuất kích.
Trong lúc nhất thời, yêu khí mênh mông lập tức bao phủ
: toàn bộ khung cảnh xung
quanh, u quang nồng đậm
: càng nhuộm đẫm một mảnh đại dương vô bờ, tựa như thiên địa điên đảo.
_ Nếu đổi lại là người có tu vi
hơi thấp, chỉ sợ sẽ mất đi bảy
' - tám phần ý chí chiến đấu
dưới luồng yêu khí này.
Với tính cách của Tô Hồng
_ Tụ, chắc chắn sẽ không quản
: nhiều như vậy, cứ thấy có yêu
ma thì vung kiếm là được. Nhưng Ngụy Nguyên Châu lại
khác, nếu đã đồng ý giúp đỡ,
_ vậy thì phải cố gắng làm tốt
nhất có thể. Độ khó của chuyện bắt sống một con Yêu : tộc thiên kiêu có thể sánh ngang với Bạch Ngọc Kinh : tuyệt đối cao gấp mấy lần trực tiếp ra tay chém giết đối phương. _ Vì vậy, từ khi xuất hiện đến giờ, gã mới một mực yên ' lặng, nghỉ ngơi dưỡng sức, không hề lãng phí một chút sức lực nào. Đến đây, rốt cuộc con bạch sư trong màn trời cũng động, nó lấy tốc độ mắt thường khó : mà trông thấy được để đạp mạnh về phía thiếu chủ U Mãng, đồng thời hai chân trước chập lại bày ra động tác giống như đang nâng quả cầu. Có lẽ thực lực của Ngụy
'. Nguyên Châu không băng Tô
Hồng Tụ, nhưng luận về kinh
: nghiệm, khả năng nắm giữ chỉ tiết cùng với thời cơ, trình độ của gã lại gần như hoàn mỹ.
Thời gian gã xuất thủ lại
' đúng vào lúc thân hình U Mãng thiếu chủ kia có phần chững lại vì hất lực (là lúc lực mới chưa sinh, lực cũ đã hết ý). Mắt thấy con bạch sư
khổng lồ nọ sắp bắt được
. mình, thiếu chủ U Mãng cũng
: không kịp né tránh, đành
phải tức giận lên tiếng: "Các ngươi là tu sĩ từ đầu tới, vì
sao lại tham dự vào chuyện của Bàn Sơn Tông? Có dám lưu lại danh tính hay không?!" — Ngụy Nguyên Châu đang chuyên tâm khống chế bạch sư, mấy vị Đạo Tử bọn họ đều không ngốc, bất kể đối : phương có bối cảnh hay không, đều không thể làm bại ' lộ thân phận Nam Hồng Thất Tử được. Đúng vào lúc này, hai con U Mãng khác đã liều mạng lao đến, đánh tan móng vuốt của bạch sư, sau đó nhìn chằm : chăm vào Diêm Sùng Chướng lở phía sau, nhưng rất nhanh, ánh mắt chúng lại hướng thẳng về phía ngọn cây xa xa, : thê lương nói: "Phượng gia, cầu xin ngài hãy cứu thiếu chủ của tộc ta!" "Đã không kịp rồi!"
Nghe vậy, mấy người Nam Hồng còn chưa có phản ứng gì quá lớn, sắc mặt chúng tu
Sĩ Bàn Sơn Tông lại khẽ biến.
Diêm Sùng Chướng giơ tay ấn một con mãng yêu xuống. Tuy gã cho rằng, đây chỉ đơn thuần là cái bẫy mà đám U Mãng này đang muốn lừa
mình rơi vào, nếu có Lưu Ly
' Thanh Phượng ở đây thì sao
: đối phương có thể yên lặng
chờ đợi đến bây giờ không
xuất hiện?
__ Nhưng suy đoán thì suy
đoán, gã vẫn không nhịn được khẽ nhìn thoáng qua
phía ngọn cây kia.
__ Đúng vào lúc này, một tiếng hít thở nặng nề vang lên, không quá lớn nhưng kéo dài qua một vùng thiên địa như
_ vậy, lại có thể rõ ràng lọt vào
trong tai mọi người.
"Hô _—___H
Bạn cần đăng nhập để bình luận