Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 657: Kẻ Nào Dám Cướp Kẻ Đó Phả...

Chương 657: Kẻ Nào Dám Cướp Kẻ Đó Phả...Chương 657: Kẻ Nào Dám Cướp Kẻ Đó Phả...
Kim Sí Hung Hổ ngẩng đầu lên, trầm mặc chăm chú nhìn vào vào bóng người to lớn kia. Sau đó, nàng nhe răng theo bản năng, nhưng dáng vẻ hung ác này, lại không thể làm cho bạch mã rung động. Bạch Hồng Yêu Hoàng chỉ lằng lặng nhìn qua, mãi cho đến khi Kim Sí Yêu Hoàng chậm rãi rút móng vuốt về, cả giận nói: "Kim Tình Sư Tử là Yêu Hoàng duy nhất dưới trướng Huyền Minh Chu Hoàng."
"Đã từng có những con khác." Bạch Hồng cười khẽ nói: "Nhưng chúng nó, hoặc là bị con sư tử kia đánh chết, hoặc là bị nó đuổi đi rồi."
"Chờ nó dưỡng thương xong..."
Kim Sí Yêu Hoàng còn chưa nói hết đã bị Bạch Hồng ngắt lời: "Vận may cũng là một phần của thực lực, huống chỉ nó vốn không phải là đối thủ của Thiên Túc."
"Xuy!" Hung Hổ táo bạo giậm chân xuống, lập tức hóa thành hình người. Dù nàng có nhiều lý do hơn nữa cũng không bằng một câu nói kia của đối phương.
Nơi này là Thiên Yêu quật. Không có chuyện quanh co lòng vòng như Vậy.
Nàng lập tức hướng về phía màn sáng, phát ra một tiếng rít gào: "Rống!"
Không bao lâu sau, bóng người hùng vĩ cao tám trượng đã không nhanh không chậm đi ra. Trên khuôn mặt bên dưới lớp lông bờm kia vẫn còn hằn lên vết kiếm. Hai tròng mắt màu vàng cũng không còn sáng chói như ngày xưa, ngược lại còn hơi lộ ra vài phần mỏi mệt.
"Bản Hoàng nói không lại bọn chúng!" Kim Sí Yêu Hoàng nhảy lên, đứng thẳng trên cánh tay của hắn, lồng ngực đầy đặn tức đến phát run: "Đại Yêu Hoàng của quật thứ ba ÿ thế hiếp người. Ngươi nói xem, có phải chúng ta chỉ có thể tự thừa nhận mình xui xẻo hay không?"
Dù chuyện này đã trở thành kết cục được định sẵn, nàng cũng muốn chửi rủa con bạch mã kia một phen.
"Nhận chứ! Còn có thể làm sao?”
Nữ nhân đầy đặn kia khẽ cười lạnh phất tay.
Bạch mã căn bản không để ý tới lời nói điên khùng của nàng, thoáng quét mắt nhìn con sư tử kia, sau đó xoay người muốn rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên động tác của nó lại thoáng chậm lại một chút. Bởi vì con sư tử kia lại hơi ngước mắt, cất giọng khàn khàn vang vọng khắp khu vực xung quanh: "Vậy thì đánh."
Tráng hán tám tay lập tức bò dậy từ dưới đất, kinh ngạc nhìn sang, dường như có chút không tin vào lỗ tai của mình.
"Hô." Nó nhấch môi phát ra tiếng cười thô ráp.
"Tê." Mí mắt của nữ nhân đầy đặn bên cạnh cũng giật giật, nàng lập tức nhéo hắn một cái, thấp giọng nói: "Ngươi có bệnh hả, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi... Đánh, ngươi lấy cái gì ra đánh với người ta? Ngươi đã đi vững chưa? Lại muốn đánh..."
Nàng còn chưa dứt lời, đã bị con sư tử kia ném ra ngoài. Thẩm Nghi chậm rãi đi đến trước mặt tráng hán tám tay kia, cẩn thận xem xét một lát, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhạo: "Quật thứ tám của bản Hoàng là thứ mà kẻ như ngươi cũng xứng nhòm ngó ư?"
Bị đôi mắt màu vàng óng kia chăm chú nhìn vào, Thiên Túc Yêu Hoàng thoáng ngây người hồi lâu, trong lúc nhất thời nó thực sự không phân biệt được, rốt cuộc ai mới là Yêu Hoàng của quật thứ mười một.
Nữ nhân đầy đặn đang lúng túng vỗ vỗ hai cánh. Nàng cho rằng sau khi con sư tử kia bị thương, tính cách của hắn sẽ thoáng thu lại một chút... Chẳng hiểu vì sao càng ngày hắn lại càng không hợp thói thường rồi?
Mây mù tản ra.
Bạch Hồng Yêu Hoàng thong thả bước đến, lúc trước nó đã thoáng được trải nghiệm một chút tính cách của con sư tử này thông qua lời kể của những con yêu ma khác rồi. Nhưng trăm nghe không bằng một thấy. Tại thời điểm bản thân được chân chính nhìn thấy cảnh này, nó vẫn còn có chút kinh ngạc.
Một lát sau, Bạch Hồng Yêu Hoàng lại cười nói: "Được." Vừa vặn nó đang muốn áp chế nhuệ khí của đối phương, nếu con sư tử kia đã nôn nóng đến độ không thể chờ đợi được nữa, nó cũng không ngại đi thỏa mãn đối phương một phen.
Kể công kiêu ngạo là tuyệt đối không thể thực hiện được ở trong Thiên Yêu quật này. "Nếu muốn đánh, vậy thì đánh cho thật hoành tráng đi!" Bạch Hồng hí dài một tiếng, đã thấy một bầy yêu lập tức chạy đến, sau đó cả đám này lại tứ tán rời điI
Rất nhanh, ở phía chân trời đã xuất hiện thêm một đôi mắt. Tiếp theo là đôi thứ hai, thứ ba... Dường như những con ngươi ấy đều vừa mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ say thật dài, bên trong còn mang theo một chút mông lung, nhưng đã nhanh chóng hóa thành tò mò.
Có khoảng năm tồn tại thần bí bắt đầu chú ý đến nơi đây. "Nếu đã chọn ra một vị Đại Yêu Hoàng mới, thì vừa vặn cũng nên để chư vị nhìn xem, rốt cuộc là ai thích hợp hơn?" "Chỉ có điều đao binh không có mắt, sống chết có số. Các ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ càng."
Lời nói của Bạch Hồng Yêu Hoàng chậm rãi lan ra.
Ngoại trừ năm vị Đại Yêu Hoàng, rất nhiều tiểu yêu cũng dè dặt tụ tập lại nơi này. Ánh mắt của tất cả đều rơi vào hai bóng người đang đứng chính giữa. "Phù." Kim Sí Yêu Hoàng nhẹ nhàng vỗ trán. Với những gì nàng hiểu biết về con sư tử kia, nàng dám khẳng định rằng, nếu nói vừa rồi còn có chỗ hòa hoãn, thì trong nháy mắt khi cục diện này được bày ra, đối phương tuyệt đối sẽ không có khả năng quay đầu lại.
Bạch Hồng Yêu Hoàng nói xong chỉ im lặng đứng đó. Điều nó muốn chính là đánh gãy xương sống lưng thẳng tắp của con sư tử kia ở ngay trước mặt chúng yêu.
Nếu như làm tốt việc này, nói không chừng về sau, nó cũng không cần phải âm thầm xử lý con sư tử ấy nữa, mà có thể thật sự coi đối phương là một thanh đao sắc khiến người ta yên tâm sử dụng rồi. Lòng có kính sợ, mới biết tôn tỉ.
Nghĩ đến đây, Bạch Hồng Yêu Hoàng trực tiếp ném ánh mắt xuống phía dưới. Tráng hán tám tay cảm nhận được ánh mắt của nó, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Nó không biết con sư tử kia lấy ngạo khí ở đâu ra, nhưng nó nhất định sẽ tự tay nghiền nát xương đầu của đối phương, từng tấc từng tấc, ở ngay trước mặt các vị Đại Yêu Hoàng.
Nó đã chờ đợi nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới chờ được một cái ghế trống.
Kẻ nào dám cướp kẻ đó phải chất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận